Tình yêu sẽ đi về đâu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Phòng livestream lập tức nổ tung.


Mọi người nhao nhao đoán xem người viết tờ giấy là ai.


[Má ơi, lãng mạn quá đi! Cuộc sống sau hôn nhân của Ảnh đế và Ảnh hậu cũng đang đóng phim thần tượng à?]


[Lầu dưới hình như lạc đề rồi thì phải, rõ ràng không phải mà! Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc đó Vân Vân vẫn còn đang hẹn hò với Hà Cẩn Du mà…]


[A a a vậy là lúc chia tay Hà Cẩn Du đã có con rồi... Nhưng lúc đó bọn họ đã cãi nhau đến thế mà cô ấy vẫn không nói ra, đây là đang ngược ch ai vậy…]


Trong ống kính livestream, Vân Hạ Nam ngây người đứng đó rất lâu.


Mãi đến khi Diêu Lạc Thiên ở phòng bên cạnh lớn tiếng gọi, "Ông xã, con gái khóc mãi, anh mau đến dỗ con đi!"


Anh ta mới bừng tỉnh như từ trong mộng, lảo đảo chạy đến trước ống kính livestream, vội vàng tắt máy.


Vô số người hóng chuyện vẫn chưa đã ghiền, điên cuồng tràn vào tài khoản của tôi để lại bình luận, hỏi có phải là tôi không.


Thậm chí có cư dân mạng còn đào ra nhiều chi tiết về những lần tôi và anh ta ở bên nhau hơn, những người hâm mộ tiếc nuối mối tình dang dở của tôi và anh ta ngày xưa cũng sôi nổi bàn luận, hết đoạn tương tác ngọt ngào trong show truyền hình này đến đoạn khác được cắt ghép và đưa xuống dưới chủ đề.


Nhưng, có phải hay không thì có gì quan trọng chứ?


Dù sao thì đường đã hết hạn, ăn vào chỉ thêm đau lòng.


Lúc mới hẹn hò với Vân Hạ Nam, tôi đã là diễn viên nắm trong tay giải Thị hậu, còn anh ta chỉ là một diễn viên quần chúng vô danh tiểu tốt.


Tôi ngưỡng mộ tài năng của anh ta, cũng nguyện dốc hết tài nguyên trong giới để giúp anh ta.


Ngày anh ta được đề cử giải Thanh Long, giải thưởng điện ảnh cao quý nhất trong giới, tôi cũng bất ngờ phát hiện mình có thai.


Trước khi tổ chương trình trao cúp cho anh ta, tôi đã năn nỉ hết lời để có được chiếc cúp trước anh ta.


Tôi cẩn thận cạy đáy chiếc cúp ra, đầy mong đợi giấu chiếc nhẫn và tờ giấy vào bên trong.


Tưởng tượng đến vẻ mặt ngạc nhiên vui sướng của anh ta khi bất ngờ phát hiện ra, tim tôi hồi hộp đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Nhưng tôi khổ sở đợi đến nửa đêm, mới thấy anh ta say khướt được Diêu Lạc Thiên dìu về nhà.


Đó là lần đầu tiên anh ta đưa người phụ nữ khác về nhà.


Cảm xúc của tôi chao đảo giữa mong đợi và thất vọng tột độ, mất kiểm soát đập phá đồ đạc trong nhà, điên cuồng chất vấn anh ta tại sao.


Còn anh ta chỉ xoa xoa thái dương đau nhức, giọng điệu mệt mỏi.


"Em nói gì cũng đúng."


"Chúng ta chia tay đi."


Tôi không trả lời, chỉ tiếp tục nghiền ngẫm kịch bản sắp quay.


Đến khi tôi tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.


Điện thoại lại "ting" một tiếng nhận được tin nhắn của anh ta.


Tim tôi không hiểu sao khẽ run lên, ngay cả ngón tay chạm vào mở WeChat cũng có chút run rẩy.


[Còn đó không?]


[Chúng ta từng có con à?]


Tôi vốn định đợi độ hot qua đi, chủ đề cũng tự nhiên kết thúc.


Nhưng hết lần này đến lần khác chủ đề về tôi và Vân Hạ Nam lại càng nóng hơn.

 

Buộc Diêu Lạc Thiên cũng phải mở livestream.

 

Trong ống kính, cô ta cười ngọt ngào nói, "Tờ giấy đó là do tôi viết, thật ngại quá vì đã khiến mọi người đoán già đoán non lâu như vậy, đây thực ra là một chút thú vị giữa tôi và chồng tôi."

 

"Trước đây anh Vân có một đoạn tình cảm không mấy tốt đẹp với người mà mọi người đoán, nhưng cũng đã qua rồi."

 

"Bây giờ anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy, chúng tôi rất hạnh phúc."

 

Cư dân mạng nhao nhao bình luận bên dưới: [Ghen tị quá đi! Không hổ là người phụ nữ mà Vân thần không tiếc tiền tỷ phí hủy hợp đồng cũng phải cưới về nhà!]

 

[Đám cưới thế kỷ đó ai mà quên được chứ! CP của tôi khóa chặt vạn năm!]

 

[Không đúng, chỉ có mình tôi thấy đó không giống chữ viết của cô ấy sao?]

 

Bình luận trên màn hình càng lúc càng trôi nhanh, toàn bộ đều là lời chúc phúc, rất nhanh đã nhấn chìm bình luận không hài hòa kia.

 

Diêu Lạc Thiên vén tóc, "Còn một tin vui nữa muốn báo cho mọi người, tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, sắp đi làm lại rồi! Phim mới ngày mai sẽ khai máy đó!"

 

Tôi khựng lại một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Và vào ngày hôm sau, khi tôi đến đoàn làm phim, sự bất an trong lòng tôi đã được chứng thực.

 

Diêu Lạc Thiên nhiệt tình chào hỏi mọi người trong đoàn làm phim, Vân Hạ Nam xách vali cho cô ta, tận tình chu đáo.

 

Tôi tìm một góc vắng người ngồi xuống, vừa hay bạn thân gửi tin nhắn cho tôi, hỏi cảm giác ngày đầu tiên đi làm thế nào.

 

Lúc này tôi mới sực nhớ ra, thì ra mình đã ngừng làm việc ba năm rồi.

 

Lúc chia tay Vân Hạ Nam, tôi đau khổ tột cùng, hoàn toàn không muốn làm việc nữa.

 

Lúc đó tôi như phát điên, ngày nào cũng canh ở mấy chỗ anh ta hay đến, mong có thể gặp anh ta một lần.

 

Vô số lần tôi tự biện minh cho anh ta trong lòng, có lẽ cô ta chỉ tình cờ đưa anh ta về, có lẽ tôi đã hiểu lầm?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo