Tình yêu sẽ đi về đâu - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh ta dập tắt điếu thuốc của tôi, "Sau này đừng hút thuốc nữa."


Thật nực cười, bây giờ anh ta có quyền gì mà kiểm soát tôi?


Tôi đi vòng ra sau anh ta, chuẩn bị ra ngoài, anh ta đột nhiên túm lấy tôi từ phía sau: “Đêm qua tôi đã gửi cho em một tin nhắn, nhưng em không trả lời."


"Chúng ta... thực sự có một đứa con sao?"


Tôi bỗng cảm thấy thật khó thở.


Trong vô số đêm trước đây, tôi đã mơ thấy anh ta nói với tôi điều này.


Trong mơ, tôi nên tức giận, tức giận buộc tội anh ta đã bỏ rơi tôi và đứa trẻ một cách dễ dàng như vậy.


Tôi nên hét lên một cách điên cuồng, khóc lóc và đánh anh ta, nói với anh ta rằng tôi đã sợ hãi khi nằm trên bàn phẫu thuật như thế nào, tôi đã miễn cưỡng từ bỏ đứa trẻ này như thế nào, nhưng cuối cùng tôi đã tự tay bóp cổ anh ta.


Vì anh ta chính là kẻ giết người.


Nhưng bây giờ, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh ta một cách bình tĩnh.


“Đúng, đã phá rồi."


Anh ta kéo mạnh tay tôi, giọng nói run rẩy: "Sao lúc đó em không nói với tôi? Em không nói vì muốn trả thù tôi sao?"


Tôi thừa nhận lúc đầu tôi không nói vì muốn trả thù anh ta.


Tôi muốn anh ta biết cảm giác bị gậy ông đập lưng ông đau đớn đến nhường nào.


Tôi thực sự muốn anh ta phải hối hận, và tốt nhất là anh ta nên sống phần đời còn lại trong sự ăn năn vì đứa con đã mất của tôi.


Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy thật nhạt nhẽo.


Tôi tách từng ngón tay anh ta ra và lạnh lùng nói.


"Mọi chuyện đã qua rồi, tôi không muốn nhắc đến nữa."


Mắt anh ta đỏ hoe, anh ta đau đớn nhíu mày.


"Nếu lúc đó em nói với tôi, tôi..."


Anh ta sẽ làm gì nếu lúc đó tôi nói với anh ta?


Anh ta sẽ từ bỏ Diêu Lạc Thiên, rồi hoàn toàn hồi tâm và trở về bên tôi chăng?


"Nếu tôi nói với anh, chúng ta sẽ kết hôn chứ?"


Rõ ràng là anh ta do dự, bởi vậy mà tôi càng tin vào câu trả lời của mình hơn qua biểu cảm của anh ta.


Nhìn đi, anh ta không muốn chút nào.


Vào đúng ngày kỷ niệm hai năm hẹn hò, tôi đột nhiên muốn kết hôn.


Tôi đã khéo léo đề cập với anh ta, nhưng anh ta luôn nói rằng vẫn chưa phải thời điểm thích hợp.


Anh ta nói rằng anh ta sẽ đợi đến khi anh ta thành công và đủ năng lực.


Tôi của lúc đó cảm động vô cùng, sẵn sàng giúp anh ta một tay.


Anh ta nào biết.


Vai nam chính trong bộ phim đoạt giải mà anh ta đảm nhận là vai mà tôi đã cực khổ đi cầu xin khắp nơi.


Nhưng tình cờ là trong bộ phim đó, anh ta và Diêu Lạc Thiên đã hợp tác lần đầu tiên, bọn họ biến phim giả thành tình thật rồi đến với nhau.


Năm đó, CP của anh ta rất được yêu thích, đến nỗi ngay cả tôi cũng phải ghen tị.


Anh ta vẫn âu yếm gãi mũi tôi, nói dối tôi rằng: "Em đang nghĩ gì vậy? Trong lòng anh chỉ có em thôi."


Ấy thế mà tôi cứ tin không chút nghi ngờ.


"Thật ra, anh có thể nói thẳng với tôi. Nhưng anh đã lừa dối tôi hết lần này đến lần khác bằng tài diễn xuất tài tình của anh, dần dần khiến tôi chìm vào ảo tưởng rằng anh yêu tôi rất nhiều. Rồi một ngày, anh đột nhiên xa lánh và rời khỏi cuộc sống của tôi." Tôi nghĩ mình sẽ nói câu này bằng giọng điệu bình thản như vậy.


Những đêm đen khóc lóc vì oán trách, những khoảnh khắc đấu tranh để có được câu trả lời, dường như đột nhiên kết thúc vào khoảnh khắc này.


Và tôi chợt cảm thấy thanh thản.


"Khi đứa trẻ được đưa ra ngoài, nó đã mọc ra đủ tay và đủ chân."


"Anh nghĩ khi lớn lên thằng bé sẽ dễ thương như con gái anh không?"


Anh ta nhìn tôi với vẻ không tin, đôi môi run rẩy, mãi không nói nên lời.


"Em đang nói dối tôi."


Anh ta bực bội đi đi lại lại.


"Không thể nào! Đó không phải là con tôi. Lạc Thiên nói rằng em đã lên xe của Trương Tùng giữa đêm khuya... Em nghĩ rằng không ai biết những gì em đã làm sao?"


"Về cơ bản đó là con của em với anh ta, đúng không? Nếu em cố ý nói những lời này để khiêu khích tôi, vậy thì tôi nói cho em biết, em không thể có được thứ mình muốn đâu."


Tôi sửng sốt một lúc, rồi hiểu ra.


Mọi người trong giới đều biết Trương Tùng đã theo đuổi tôi nhiều năm rồi.


Nhưng tôi không có tình cảm với anh ấy.


Sau khi ở bên Vân Hạ Nam, tôi cố tình tránh mọi tiếp xúc với Trương Tùng để trấn an anh ta.

 

Sau khi tôi tham gia nhiều sự kiện xã hội vì vai nam chính của Vân Hạ Nam mà không có kết quả, chỉ có Trương Tùng là chịu giúp tôi.

 

Lịch trình của tôi lúc đó rất dày đặc, khi kết thúc cảnh quay thì đã là đêm khuya, Trương

 

Tùng đã đợi tôi trong xe năm tiếng đồng hồ.

 

Tôi lên xe chỉ để tranh giành vai diễn cho anh ta.

 

Nhưng anh ta lại tạt một chậu nước bẩn vào người tôi sao?

 

Tôi cười khẩy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo