Tôi Chỉ Muốn Là Phản Diện Giàu Có, Không Muốn Là Nữ Chính Ngược Tâm - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vì thế, cả nhà ai nấy đều bận rộn, không ai để ý đến đứa nhỏ trong nhà – cho đến khi lễ cưới bắt đầu, Yến Phong Đình mới biết chuyện.

Cậu chủ nhỏ của nhà họ Yến ban đầu vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng kiểu “đừng có mà động vào ông”,

nhưng ngay khi nhìn thấy Tuân Khâm mặc vest cưới và tôi trong váy cưới trắng dài, cậu ta chết lặng tại chỗ.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì cậu ta đã phát điên la hét, lăn lộn trên đất, bò trườn, gào rú, u ám mà lẩm bẩm, xoắn xuýt, tấn công vô tội vạ mọi người như thể quỷ nhập.

Cuối cùng bị mẹ ruột bế đi.


MC thì vẫn rất bình tĩnh:

"Người mà, có ai không điên đâu?"

Lúc trao lời thề nguyện hôn nhân, Yến Phong Đình lại vùng khỏi tay mẹ, xông lên sân khấu, mắt đỏ hoe, đẩy tôi sát vào tường. Chuỗi hạt Phật lạnh buốt trên tay cậu ta đập vào eo tôi, đau nhói.


Tôi tháo chuỗi hạt ra nhìn kỹ rồi thắc mắc:

“Học sinh tiểu học bây giờ thịnh hành đeo chuỗi Phật à?”


Dưới ánh mắt âm trầm của ông cậu ruột, Yến Phong Đình ôm eo tôi, giọng trầm thấp:

“Chị ơi, đừng lấy chồng mà…”

Tôi đáp:

“Không được.”

Cậu ta nghẹn họng, rồi bật khóc:

“Chị Hắc Hóa! Người vợ định mệnh của em! Không có chị em sống sao nổi? Trái đất thiếu chị vẫn quay được ư? Là cứng gượng thôi! Em chính là một tên điên rắc rối, là trong những lời nói lạnh lùng ấy, là trong thái độ hờ hững của chị, em tan vỡ rồi! Em vỡ vụn từng mảnh! Lỗi là ở thế giới này!”


Con hàng này, sớm biết vậy đã để nó rữa xác trên sân thượng cho rồi!


Tôi đấm cho hai cú, khiến tiếng khóc bị nghẹn lại trong cổ họng, rồi bịt miệng cậu ta lại, mỉm cười dịu dàng:

“Em đồng ý.”

Tuân Khâm kéo cổ áo thằng cháu ném thẳng xuống sân khấu, ánh mắt đắm đuối nhìn tôi:

“Anh cũng đồng ý.”

Yến Phong Đình gào lên:

“Các người giỏi lắm! Hai người cùng nhau bắt nạt tôi, hu hu!”

Mười năm sau, Tuân khâm đã giao lại vị trí tổng tài và phần lớn công việc công ty cho Yến Phong Đình, còn anh thì cùng tôi đi du lịch vòng quanh thế giới, tận hưởng cuộc sống.


Tôi hiếm khi về công ty, lần này chỉ đến lấy một tài liệu mà thôi.


Yến Phong Đình giờ đã là một thanh niên tuấn tú, điềm đạm, ngoài việc thỉnh thoảng vẫn bị tôi đánh vài cái, thì nhìn chung tôi cũng rất hài lòng về cậu ta.


Chủ yếu là mười năm trước cậu ta từng làm loạn trong đám cưới của tôi, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng vô số người, nên giờ phải giữ hình tượng chững chạc để gột rửa quá khứ tuổi trẻ ngông cuồng.


Từ xa, tôi thấy Yến Phong Đình đang bị đám cấp dưới vây quanh như sao quanh trăng, mặt mày khó chịu chờ thang máy.


Đột nhiên, một cô gái từ ngoài cửa xông vào, vừa chạy vừa hốt hoảng hét lớn:

"Mọi người tránh ra em với! Em sắp muộn giờ rồi!"


Mọi người theo phản xạ tự động né sang hai bên, chỉ có Yến Phong Đình vẫn đứng yên như núi, giữ nguyên tư thế “nhìn xa bốn lăm độ”, khí chất ngạo nghễ.


Kết quả là cô gái xô mạnh khiến Yến Phong Đình ngã chổng vó, còn thản nhiên sờ nắn cơ bụng anh ta mấy cái mới đứng dậy.


Tôi nghiêm túc bội phục, cảm thấy cô gái này có đến bảy phần thần thái của tôi ngày xưa.

Dù sao tôi lúc trước cũng chỉ nhốt Tuân khâm ngoài thang máy, còn chưa từng làm gì táo bạo như cô ấy.

Yến Phong Đình mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nói ra một câu:

“Cô có thể xuống khỏi người tôi được không?”


Cô gái vội đứng dậy, kéo cậu ta dậy, liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi nhé, tôi đâm trúng anh rồi! Tôi tên là Dụ Lam, trưa nay tôi mời anh ăn để đền bù!”



“Dụ Lam?” – đồng tử Yến Phong Đình hơi rung lên.


Tôi cũng giật mình trong lòng:

Cầu trời cậu ta đừng tưởng cô gái này là “thế thân”, rồi lại hành hạ nhau suốt tám trăm chương ngược luyến tình thâm.

Nhưng Yến Phong Đình nghe xong cái tên đó thì lập tức nói:

“Không cần! Tôi chẳng muốn gặp lại cô chút nào!”

Nói rồi quay người chạy như bay.

Khoan đã... không phải là do mình đánh thằng bé nhiều quá, khiến cậu ta có bóng tâm lý mỗi khi nghe cái tên này chứ?

Dụ Lam nghiêng đầu khó hiểu, rồi bất chợt đuổi theo, nắm tay áo Yến Phong Đình:

“Giọng anh quen lắm! Chúng ta quen nhau phải không? Đợi đã, tôi nhớ ra rồi! Anh là ‘Nam sinh đa tình mười tám tuổi’! Anh không nhớ tôi à? Tôi là ‘Thiếu nữ bách biến Trư Cương Liệt’ nè!”



Gương mặt Yến Phong Đình lập tức hóa thành mặt nạ đau khổ.


Tôi suýt cười chết ngay trước cửa công ty.


Cậu ta càng chạy nhanh. Cô ấy càng đuổi sát.


Một người chạy, một người rượt, không ai thoát khỏi lưới trời.


Trời đất ơi, hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn đi yêu qua mạng?!


Tôi phải bấm bụng cười đến đau cả ruột, vội mở điện thoại nhắn cho chồng:


AAA Anh Khâm thân yêu:

“Vợ iu ơi, tối nay mình ăn gì?”

Mông bốc cháy đừng chọc em:

"Ăn tôm hùm đi ! Để em kể chuyện có người hất văng Phong Đình ngã lăn quay này..."


Hoàn 

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo