Tôi mở nhà trẻ ở Hoàng Cung - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi đã làm giáo viên mầm non được năm năm, một buổi sáng đã xuyên thành phi tử thấp kém nhất trong hoàng cung.

Bởi vì không có bàn tay vàng, nên tôi quyết định lười biếng mặc kệ sự đời.

Không ngờ mới ăn chực uống chực được một năm ở hoàng cung, một phi tần ở cùng cung điện với tôi tự nhiên bị ban chết.

Ngũ hoàng tử ba tuổi dưới gối nàng trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn nhận.

Đẩy tới đẩy lui, cuối cùng lại rơi xuống đầu tôi.

Dù sao thì cũng chỉ là nuôi trẻ con, cái này tôi rất thạo.

Cho đến năm thứ hai, một quý nhân nào đó chết bệnh, dưới gối nàng là một công chúa vừa mới đầy tháng cũng được đưa đến cung của tôi.

Tiếp theo đó, Mai Phi kiêu ngạo ương ngạnh rơi đài, trưởng công chúa mười tuổi cũng tiến vào…

1.

Khi Ngũ hoàng tử được đưa tới cung của tôi, tôi còn đang mải mê ướp lạnh chè đậu xanh.

Bởi vì vị phân của tôi rất thấp, cho nên tôi được phân đến vô cùng ít đá lạnh, không thể nào đủ dùng để giảm nóng, chỉ có thể dùng làm chè đậu xanh giải nhiệt.

Lưu Công Công đến đọc thánh chỉ bị nóng tới nỗi không muốn ở lâu, vừa đọc xong đã vội vàng rời đi vì không chịu nổi nóng.

“Chúc mừng Giang Tần nương nương, nhà ta còn có chuyện quan trọng, không thể ở lại lâu.”

Tôi hành lễ một chút, tháo vòng tay trên tay xuống: “Làm phiền Lưu Công Công.”

Lưu Công Công thấy vòng ngọc thì mắt sáng lên, tự nhiên mà nhận lấy, sau đó mới thấp giọng mở miệng: “Ngài đã tấn chức đến tần vị, hơn nữa cũng phải nuôi dưỡng hoàng tự, bên Phủ Nội Vụ nhất định sẽ không thiếu đồ vật cho ngài, một lát nữa nhà ta sẽ bảo bọn họ đưa một ít đá lạnh đến đây!”

“Đa tạ Lưu Công Công.”

Sau khi tiễn Lưu Công Công đi, tì nữ bên người A Dung của tôi mới căm giận bất bình mà mở miệng: “Đây rõ ràng là bắt nạt tiểu chủ của chúng ta không quyền không thế không có người chống lưng! Tiểu chủ không có con đẻ, lại phải nuôi dưỡng con của người khác, lại còn là ai cũng ngại…”

“A Dung!” Tôi quát lớn: “Không biết quy củ gì cả, đi xuống đi!”

Cách đó không xa, Ngũ Hoàng tử đang đứng phía sau bà vú co rúm người lại, đôi mắt nai con nhìn tôi thật cẩn thận.

Tôi múc một bát chè đậu xanh, ngồi xổm xuống gọi nó lại: “Chè đậu xanh ta nấu hết một canh giờ đó, rất ngọt ngào, còn có muốn uống hay không?”

Nó còn đang do dự, sau khi được bà vú đẩy một cái, mới chậm rãi đi tới.

Nhưng nó cũng không có nhận chè đậu xanh, mà lại quy quy củ củ hành lễ với tôi:

“Thừa Ý bái kiến Giang Tần nương nương.”

Tôi sửng sốt một chút, lặng lẽ thở dài.

Tôi mới xuyên đến Tề Quốc từ một năm trước.

Tên của nguyên thân trùng với tên của tôi, tên là Giang Tri Ý, là con gái của một quan nhỏ cửu phẩm.

Khi phát hiện bản thân mình không chỉ xuyên vào một Đáp ứng có vị phân thấp nhất trong hoàng cung, lại còn không có bàn tay vàng, tôi bắt đầu ở trong cung ăn no chờ chết.

Lúc ấy tôi còn ở Lâm Nguyệt Cung, chủ vị là Nguyệt Tần khá được sủng ái.

Bởi vì tướng mạo của tôi bình thường, lại không có tí uy hiếp nào đối với Nguyệt Tần, chúng tôi ở cùng một chỗ cũng bình an không có chuyện gì.

Cho đến nửa tháng trước, phụ thân của Nguyệt Tần bị tra ra tham ô, khi cả nhà bị tử hình, nàng cũng bị ban một dải lụa trắng.

Một hậu cung to như vậy, một phi tử chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng Ngũ hoàng tử do nàng sinh ra là Tạ Thừa Ý bỗng nhiên trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, ai cũng không muốn nhận nuôi.

Đẩy tới đẩy lui, không biết ai nhắc với Hoàng đế là tôi ở cùng cung với Nguyệt Tần, Hoàng đế lập tức hạ chỉ, phong tôi là Giang Tần, nuôi dưỡng Tạ Thừa Ý lúc ấy mới ba tuổi

2

Nhìn một đứa nhỏ tròn tròn còn hơi sữa mới ba tuổi đã biết nhìn sắc mặt của người khác, tôi cảm thấy đau lòng.

Trước khi xuyên đến Tề Quốc, tôi đã làm giáo viên mầm non được năm năm.

Nuôi dưỡng chăm sóc trẻ con, tôi khá là thạo.

Tôi hít một hơi ngồi xuống, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía đứa trẻ: “Nghe nói mấy ngày trước Thừa Ý làm được một con diều, con rất là lợi hại đó, ta còn không biết làm, con có thể dạy ta làm không?”

Cách xây dựng quan hệ với các bạn nhỏ nhanh nhất là khen ngợi các loại, còn để nó trở thành thầy giáo.

Quả nhiên, Tạ Thừa Ý còn đang rất căng thẳng, bằng mắt thường cũng có thể thấy được là nó thả lỏng cảm xúc, sau đó lắp bắp hỏi: “Đúng… đúng vậy không?”

“Đương nhiên rồi, ta chưa từng thấy ai nhỏ thế mà đã làm được diều đâu, con có đồng ý dạy ta làm có được không?”

“Con đồng ý!”

Cứ thế, tôi chỉ mất nửa ngày đã có thể lấy lòng của Tạ Thừa Ý.

 

Buổi tối, nó sẽ gọi tôi rất ngọt ngào “Giang nương nương.”

Chăm sóc một đứa trẻ còn hơi sữa đối với tôi cũng không có gì phiền toái lắm, thậm chí còn có chút dễ dàng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo