Tôi xuyên thành con gái của nữ phụ độc ác - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trương Cầm ở bên cạnh vừa sai người phục vụ đóng gói, vừa thêm chút lửa với Tống Tương Tương, “Mẹ là vì tốt cho con thôi, con chỉ cần tuỳ ý để cho em trai con làm một chức giám đốc gì đó, sau đó nó có thể tự mình bỏ lên! Hai chị em các con có gốc rễ ở Tống thị rồi, sau này người Tống gia cũng không dám xem nhẹ các con.”

Tống Tương Tương ôm tôi, mặc kệ tôi giãy giụa thế nào cũng không chịu hoàn hồn, trong lòng tôi cảm thấy rất lo lắng, cô ấy khẳng định đang nghĩ phải làm thế nào để mở miệng với cha Tống.”

9.

Không ngoài sở liệu của tôi, Tống Tương Tương sau khi về nhà thường xuyên thất thần.

Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thế nào đã bị bệnh rồi.

Trẻ con loài người sức khoẻ thật sự yếu đuối, buổi sáng khi Tống Tương Tương đang thay quần áo cho tôi, bỗng nhiên cầm quần áo lẩm bẩm một câu, “Đã lâu rồi mẹ không đi mua quần áo với mình…”

Chỉ vài giây kia thôi, tôi cũng bị cảm rồi.

Tống Tương Tương ở bệnh viện chăm tôi truyền dịch không ngừng khóc lóc, trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại là lỗi của cô ấy, Lý Mạnh Nhiên ôm cô ấy dỗ dành, người bệnh chân chính là tôi đây còn đang nằm trên giường bệnh đau buồn nhìn bình truyền dịch.

Cũng may là bởi vì cô ấy áy náy và đau lòng, đã tạm thời quên mất Trương Cầm.

Khi Trương Cầm gọi điện thoại tới, Tống Tương Tương còn đi gọt trái cây cho tôi ăn.

Tôi nhận điện thoại, bên kia sốt ruột nói, “Tương Tương, chuyện của em trai con thế nào rồi? Con xem xem, cũng hơn nửa tháng rồi, em trai con ở nhà nhàn nhã không có việc gì làm, không bằng sớm sắp xếp công việc cho nó. Không biết bên phía Tống gia…”

Tôi: “A ba a ba, ba ba ba”

Ngữ khí của Trương Cầm nháy mắt thay đổi, muốn giao lưu với tôi: “Là Nhiễm Nhiễm phải không, mẹ con đâu? Bảo mẹ con tới nhận điện thoại đi!”

Trong giọng nói không có chút lấy lòng nào, chỉ có mệnh lệnh.

Tôi trả lời: “A ba a ba, ba ba ba.”

Không giao tiếp được với tôi, Trương Cầm phun ra một câu chửi tục, sau đó ngắt điện thoại.

10.

Tống Tương Tương không biết gì cắt một đĩa thanh long bón cho tôi ăn, tôi vừa ăn hoa quả, vừa cầm tay cô ấy lên, “Cừu cừu, cừu cừu…”

“Bảo Bảo muốn xem Cừu vui vẻ phải không? Được rồi, để mẹ tìm cho con xem nhé!”

Di động của cô ấy đã được mở khoá, mở ra một ứng dụng Video, sau đó mở một tập phim hoạt hình Cừu vui vẻ và Sói xám.

Chờ đến khi Tống Tương Tương đã đặt điện thoại di động lên giá, tôi lại giả vờ không cắn thanh long mà phun ra một cái, thanh long đỏ rơi từ trên quần của tôi xuống sàn nhà.

“Ai da! Sao Bảo Bảo lại không cẩn thận như vậy.”

Tôi bị phê bình, méo miệng ra vẻ muốn khóc, Tống Tương Tương lại vội vàng dỗ dành tôi, “Không sao đâu con yêu, Bảo Bảo ngoan, để mẹ lau một chút là được rồi.”

Tống Tương Tương đi vào phòng bếp lấy giẻ lau, tôi giơ ngón tay nhỏ béo tròn, nhanh chóng mở ra danh bạ điện thoại của Tống Tương Tương, tìm thấy tên của Trương Cầm, sau đó kéo bà ta vào sổ đen.

11.

Lần này tôi vào viện, giống như là bị bệnh nặng ấy.

Nói thật, ngày đầu tiên truyền dịch xong tôi đã cảm thấy khoẻ hơn nhiều, nhưng ông nội Tống không cho tôi xuất viện, thế nào cũng yêu cầu bác sĩ cho tôi nằm viện để quan sát thêm mấy ngày.

Chờ đến khi ông ấy có thời gian đi tới bệnh viện để kiểm tra tôi thì đã bốn ngày qua đi.

Tôi và Tống Tương Tương cùng nhau nằm ở phòng bệnh một người, nằm trên giường đệm mềm xem phim bộ - không thể không nói, may mà tôi là một người trưởng thành, nếu không thì làm gì có đứa trẻ con nào chịu xem phim truyền hình cung đấu tình yêu máu chó chứ.

Hơn nữa, Hoàng Đế kia còn rất đẹp trai.

Khi cha mẹ Tống tới phòng bệnh, hai người chúng tôi còn đang xem vô cùng vui vẻ.

“Nhiễm Nhiễm, hôm nay có ho khan không?”

Mẹ Tống vừa mới tiến lên đã dịu dàng xoa đầu tôi, tôi lắc đầu nói không có, lại gọi bà ấy là bà ngoại.”

“Bà ngoại mang đồ ăn ngon đến cho Nhiễm Nhiễm đây.” Mẹ Tống lấy ra một cốc sữa chua trong giỏ ra cho tôi, bên trong còn có mứt dâu tây và việt quất, woa, đều là sở thích của tôi.

“Mẹ, mẹ còn tự tay làm sữa chua nữa thế.” Tống Tương Tương ôm lấy cánh tay mẹ Tống làm nũng.

Tôi sợ Tống Tương Tương tranh ăn của mình, vội ôm sữa chua vào ngực, sau đó đưa cái thìa cho mẹ Tống: “Bà ngoại xúc xúc.”

Tống mẫu xúc cho tôi một thìa nhỏ, lại nói với Tống Tương Tương: “Trong rổ còn có một cốc nữa, là cho con.”

“Aaa! Mẹ là tốt nhất!” Tống Tương Tương trong lòng rạo rực cầm lấy một phần của mình, tôi vừa ăn của chính mình, lại vừa giả vờ lơ đãng mà nhìn về cốc của Tống Tương Tương, ở phía trên cốc đó là có xoài khô và chuối, cũng là cô ấy thích ăn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo