Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi cho đến khi mua được xe và nhà trả toàn bộ tiền mặt, Nguyên Dã mới bắt đầu rục rịch cầu hôn.
Ngày cầu hôn, Nguyên Dã mời tất cả những người anh em tốt của anh ấy, và cả những người hàng xóm từng giúp đỡ anh ấy.
Theo một nghĩa nào đó, tôi và Nguyên Dã đều không có người thân, nhưng Nguyên Dã đã để tất cả bạn bè của chúng tôi, tất cả những người đã chứng kiến chúng tôi lớn lên, đã dành cho chúng tôi lòng tốt, cùng nhau chứng kiến hạnh phúc của chúng tôi.
Sau khi nhà cửa được sửa sang xong, Nguyên Dã chọn một ngày tốt lành, chúng tôi đi đăng ký kết hôn.
Tôi không quan tâm những điều này, nhưng Nguyên Dã nói, thời niên thiếu đã làm tôi chịu thiệt thòi, bây giờ anh ấy muốn bù đắp cho tôi gấp đôi, gấp ba.
Đám cưới được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Lâm Thành, mọi thứ đều chọn loại tốt nhất.
Cô dâu của người khác thì có vàng ba món, năm món, Nguyên Dã thì hễ tôi nhìn qua món trang sức nào là anh ấy đều mua cho tôi, đến mức tôi cũng không biết nên nhìn vào đâu nữa.
Cô nhân viên bán hàng nhìn Nguyên Dã, đôi mắt sáng lấp lánh.
Dù sao Nguyên Dã cũng rất hào phóng khi chi tiền cho vợ, lại còn đẹp trai quá mức, cái vẻ phong trần đó lại càng khó bắt chước, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Đáng tiếc, chỉ một câu nói của Nguyên Dã đã dập tắt toàn bộ sự nhiệt tình của cô nhân viên bán hàng.
Khi thanh toán, trước mặt cô nhân viên bán hàng Nguyên Dã vừa tìm tôi đòi thẻ ngân hàng để thanh toán, vừa nghiêm túc hỏi tôi, "Bà chủ Lâm, kết hôn với em, mua trang sức, mua nhà, mua xe cho em đều là tiêu tiền của em, em có hối hận khi kết hôn với tôi không?"
Tất cả thu nhập dưới tên anh ấy đều được ghi vào tên tôi.
Anh ấy nói đó đều là tiền của tôi, điều đó đương nhiên không sai.
Vẻ mặt của Nguyên Dã vô cùng nghiêm túc và khiêm nhường.
Cô nhân viên bán hàng vừa lúng túng vừa ngạc nhiên.
Cứ như thể cô ấy không thể tin nổi, người đàn ông trông đẹp trai hào phóng như vậy lại là một "tiểu bạch kiểm" được vợ bao nuôi?
Tôi cười tít mắt.
Ngày cưới, Nguyên Dã vốn ít cười bỗng cười suốt, mọi người đều trêu chọc anh ấy, "Đừng vui thế chứ! Chẳng qua là lấy vợ thôi mà! Ai mà chẳng có vợ."
Nguyên Dã say rượu, ôm chặt lấy tôi không buông, như một đứa trẻ nũng nịu trên vai tôi nói, "Không giống đâu, người tôi cưới là cô gái tôi đã yêu rất lâu rồi."
Tiếng xuýt xoa vang lên không ngớt.
Tất cả anh em của anh ấy như thể tìm được cơ hội, túm lấy anh ấy mà trêu chọc.
Thế nhưng anh ấy lại khẽ ghé sát vào tôi, khẽ khàng, trầm thấp từng tiếng một, "Vợ ơi, vợ ơi..."
Sau khi kết hôn, tiệm sửa xe của Nguyên Dã ngày càng phát đạt, các chi nhánh cũng mở ngày càng nhiều, tiền chuyển vào tài khoản ngân hàng của tôi cũng ngày càng nhiều hơn, chúng tôi không còn phải chật vật mưu sinh như trước nữa.
Nhưng anh ấy lại bận đến mức không bước chân vào tiệm được nữa, vì tôi mang thai.
Ngày quyết định định cư ở Lâm Thành, tôi đã tìm được việc.
Dù sao tôi cũng là Mạch Mạch được Nguyên Dã dày công nuôi dưỡng, học vấn cao không nói, mấy năm làm việc ở thành phố lớn, thành tích cũng rất xuất sắc, từng làm việc ở công ty top 500 toàn quốc, lý lịch lại càng nổi bật, nên việc ứng tuyển ở thành phố nhỏ Lâm Thành đương nhiên dễ dàng.
Mặc dù tôi cũng thường xuyên đến giúp Nguyên Dã quản lý sổ sách của tiệm, nhưng bản thân tôi cũng đang làm việc rất nhiệt huyết.
Thế nhưng không ngờ vừa mang thai là Nguyên Dã đã muốn tôi từ chức.
Tôi không chịu, anh ấy cũng không làm gì được tôi, đành ngày ngày làm bảo mẫu riêng.
Em bé chào đời vào mùa đông, một cô công chúa mũm mĩm nặng năm cân sáu lạng, òa khóc lần đầu tiên giữa thế gian lạnh giá, mang theo hơi ấm lạ lùng lan khắp căn phòng trắng.
Nguyên Dã ôm lấy chiếc áo bông nhỏ mềm mại, mắt ướt lệ hôn nhẹ lên tôi.
Tôi sinh con nhưng Nguyên Dã còn đau khổ hơn tôi, hai mắt sưng húp, gò má tái nhợt vì lo lắng, dáng vẻ ngơ ngác đến tội.
Vừa lo lắng, vừa khẩn thiết nắm chặt tay tôi nói, "Vợ ơi, sau này chúng ta không sinh nữa nhé, chỉ cần một đứa con gái là đủ rồi, thật đấy, chỉ cần một đứa là đủ rồi."
Sau khi sinh con, tôi được đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi, Nguyên Dã gần như không rời nửa bước, mọi việc chăm sóc con gái, anh đều giao lại hết cho người giúp việc.
Một người đàn ông to lớn cứ quấn quýt bên tôi, tham khảo những tài liệu anh ấy đã chuẩn bị rất lâu về cách chăm sóc bà bầu và mẹ bé sau sinh, chăm sóc tôi từng giây từng phút, như thể sợ tôi giây tiếp theo sẽ biến mất khỏi tầm mắt anh ấy.
Có thể cùng Nguyên Dã có một cô con gái đáng yêu, đó thực sự là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Sau khi con gái chào đời, bất kể là việc nhà hay chăm sóc con gái, Nguyên Dã đều lo liệu hết.
Thậm chí tôi còn chưa từng thay tã cho con gái một lần nào.
Anh ấy thực sự đã làm được, tôi chỉ việc sinh, còn lại không phải lo gì cả.
Anh ấy nói sau này sẽ cưng chiều hai bảo bối, nhưng bảo bối lớn nhất của anh ấy vẫn là Lâm Mạch Mạch.
Chỉ có Lâm Mạch Mạch.
Sau này, điều tôi thích nhất chính là màn đêm. Tôi nằm trong vòng tay Nguyên Dã, trên chiếc giường nhỏ bên cạnh là con gái của chúng tôi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng chút một, như dòng suối nhỏ thấm dần vào đất.
Tôi được hạnh phúc bao bọc, không phải thứ hân hoan bùng nổ, mà là sự viên mãn nặng trĩu, đến mức đôi khi còn thấy choáng váng, không dám tin là thật.
Cô bé từng không có nhà để về, từng lạc lõng giữa những đêm mưa lạnh, cuối cùng cũng có cho mình một mái ấm, một gia đình, trong ngôi nhà ấy, có người yêu và cả một cô con gái nhỏ đang cười rạng rỡ gọi mẹ.
Tôi nghĩ, có lẽ mình đã bước qua đủ bóng tối để xứng đáng được đứng dưới ánh đèn dịu dàng này.
(Hoàn)