Trò Chơi Chia Tay - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Tôi không nhận tiền chuyển khoản, sau khi cảm ơn thầy, tôi bất lực buông điện thoại.
 
Tôi đã nghĩ rằng mình đỗ đại học, nỗ lực sống sẽ thay đổi tất cả.
 
Hóa ra chỉ một cuộc điện thoại cũng có thể phá vỡ mọi sự bình yên trong cuộc sống của tôi.
 
Đột nhiên tôi rất sợ, rất sợ Giang Diệu biết, nhìn thấy tất cả quá khứ đáng xấu hổ của tôi.
 
Anh sẽ nghĩ gì?
 
Chấp nhận tôi?
 
Ngay cả khi anh chấp nhận, thì sau đó thì sao?
 
Sau khi tạm chấp nhận, đối mặt với những bậc cha mẹ như ma cà rồng hút máu hết lần này đến lần khác, cuối cùng tình cảm bị bào mòn rồi trở nên bực bội, chán ghét, hoàn toàn từ bỏ tôi?
 
Không nên như vậy!
 
Thế là tôi đã bỏ trốn.
 
Cho dù sẽ mất đi Giang Diệu, tôi cũng muốn trong mắt anh, tôi mãi mãi, mãi mãi vẫn là dáng vẻ mà anh thích.
 
Nhưng trong ba năm xa cách, dù tôi đã cố gắng học tập và nỗ lực hết mình.
 
Trái tim tôi vẫn trống rỗng.
 
Nơi đó từng có một người ở, bây giờ lại bị chính tay tôi khóa chặt bên ngoài.
 
Nỗi đau từng giây từng phút chiếm trọn lấy con người tôi.
 
Tôi hối hận rồi.
 
Tôi đã quay lại.
 
Ban đầu tôi chỉ muốn đến gần thành phố nơi anh sống, lặng lẽ nhìn anh từ xa là đủ.
 
Không đến gần, không tham gia, không làm phiền.
 
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
 
Cũng đánh giá quá thấp tình yêu của Giang Diệu dành cho tôi.
 
Không ngờ ngay ngày đầu tiên quay chương trình thực tế đã bị anh bắt được.
 
Tôi cúi đầu, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
 
"Giang Diệu, em xin lỗi."
 
Tay tôi bị nắm chặt rồi anh kéo mạnh tôi vào lòng, sau đó tôi nghe thấy tiếng anh khóc còn to hơn cả tôi.
 
"Em không nên nói xin lỗi, người phải nói xin lỗi là anh!"
 
"Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh lại... anh lại không biết nỗi sợ của em, là anh đã không làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai."
 
"Sênh Sênh, là anh đã làm em buồn."
 
Thực ra tôi rất buồn.
 
Nhưng Giang Diệu khóc thảm quá, ấm ức quá, tôi lại thấy hơi buồn cười.
 
Mắt anh đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức tố cáo: "Em còn cười anh!"
 
"Ba năm nay anh cứ nghĩ là mình đã làm sai điều gì, anh cố gắng suy nghĩ, ban ngày nghĩ, ban đêm nghĩ, ăn cơm cũng nghĩ, đi vệ sinh cũng nghĩ, kết quả..."
 
"Oa hu hu hu, kết quả không phải là anh, anh ghét bọn họ!"
 
Khóc rồi lại khóc, anh nắm chặt tay tôi, bĩu môi.
 
"Em còn không tin anh, điều này mới là buồn nhất."
 
Sau khi khóc xong anh rúc vào lòng tôi.
 
"Sênh Sênh, vậy sau này chúng ta có thể mãi mãi không xa nhau được không?"
 
Tôi đưa tay lau nước mắt.
 
Kiên định trả lời anh.
 
"Được!"
 
14
Buổi ghi hình livestream tập thứ ba vừa mới bắt đầu.
 
Lý do chia tay mà cả mạng đang đoán già đoán non đã xuất hiện.
 
Không biết bố mẹ tôi nghe được tin tức ở đâu, dẫn theo em trai tôi đến chặn ở cổng lớn của địa điểm ghi hình livestream.
 
Trước mặt đông đảo quần chúng không biết chuyện, họ bắt đầu khóc lóc kể lể.
 
"Ôi trời ơi, con gái chúng tôi khổ cực nuôi lớn, làm đạo diễn rồi, có công việc rồi, có bạn trai giàu có rồi lại không thèm nuôi bố mẹ nữa."
 
"Đúng vậy, ngay cả em trai nó kết hôn, cũng không chịu bỏ ra một đồng nào, làm cho đám cưới của em trai nó bị hoãn lại."
 
Hai người trung niên dưới đất ăn mặc giản dị, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem trông rất đáng thương.
 
Vô số chiếc điện thoại chĩa về phía họ.
 
Lúc này tôi đang ở hiện trường ghi hình, nhìn thấy những dòng chữ trên màn hình bình luận.
 
[Bố mẹ chị dâu ở phòng livestream bên cạnh có phải là thật không? Đang nói chị dâu vong ơn bội nghĩa kìa?]
 
[Xì, có gì mà xem? Cứ nghe bố mẹ cô ấy nói đến chuyện con trai kết hôn là còn gì không hiểu nữa? Rõ ràng chị dâu bị coi như trâu ngựa để hút máu rồi.]
 
[Tôi cũng thấy như vậy, là anh em một nhà, chị dâu chúng ta tốt nghiệp trường danh tiếng là đạo diễn, sao em trai cô ấy lại không tốt nghiệp trường danh tiếng nhỉ? Nói thật, nếu không phải chị dâu có chí tiến thủ, có khi sớm đã bị đổi lấy tiền thách cưới rồi.]
 
[Haizz, các người nói ba năm trước chị dâu bỏ trốn, liệu có phải...]
 
[Trời ơi! Lẽ nào cậu đúng là thiên tài thật à?]
 
Fan hâm mộ yêu ai yêu cả đường đi lối về, bênh vực tôi, nhưng những người qua đường không biết chuyện lại tin là thật, bắt đầu công kích tôi.
 
[Bố mẹ cũng đáng thương, con gái thành đạt rồi lại không quan tâm đến họ, thà sinh cục thịt còn hơn.]
 
[Làm con gái, làm chị gái, vì gia đình mà chăm sóc em trai, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?]
 
Trong chốc lát, số người xem livestream của chương trình thực tế tăng vọt.
 
Nhìn có vẻ nổi tiếng, nhưng thực ra bình luận toàn là chửi bới tôi.
 
Tôi phớt lờ ánh mắt lo lắng của đồng nghiệp có mặt tại hiện trường, thản nhiên hoàn thành việc ghi hình chương trình.
 
Cho đến khi kết thúc, tôi mới đẩy cửa đi ra.
 
Ba người trong gia đình vẫn chưa đi, còn ngồi dưới đất đợi tôi.
 
Để nói xấu tôi, môi họ cũng đã khô khốc.
 
Vừa thấy tôi ra, mẹ tôi lập tức xông lên vừa khóc vừa đánh vừa chửi.
 
"Mày cái con bé chết tiệt này, tốt nghiệp cấp ba đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả nhà cũng không về, suốt bảy năm trời, mày không hỏi han gì đến tao với bố mày, mày còn là người không?"
 
"Đúng thế, tao với mẹ mày khổ cực nuôi mày lớn, đại học dạy mày hiếu thuận như thế đấy à? Đồ bất hiếu!"
 
Bàn tay mẹ đang đánh tôi bị Giang Diệu chặn lại, anh đứng trước mặt tôi, uy hiếp tất cả những ai muốn làm tổn thương tôi.
 
Em trai tôi vừa định xông lên thì bị dọa cho giật mình.
 
Nhưng lòng tham vẫn khiến cậu ta gàp lên.
 
"Mày đừng tưởng mày tìm được một thằng bạn trai giàu có là mày có thể mặc kệ tao với bố mẹ. Tao nói cho mày biết, mày làm chị thì phải đưa tiền cho tao cưới vợ!"
 
"Tao cũng không đòi mày nhiều, mày đưa cho chúng tao một triệu... không! Ba triệu, chúng tao mới đồng ý cho mày cưới nó, không thì đừng hòng!"
 
Bố mẹ tôi ở bên cạnh tôi gật đầu lia lịa ở.
 
Tôi tức đến bật cười.
 
"Tôi cưới ai có cần các người quản không?"
 
"Sổ hộ khẩu của mày vẫn còn ở nhà, không có cái đó mày không cưới được đâu!"
 
Ánh mắt tôi lướt qua vẻ mặt tham lam của bố tôi, mẹ tôi và cả đứa em trai.
 
"Xem nhiều video ngắn vào đi, bây giờ kết hôn không cần sổ hộ khẩu nữa đâu."
 
"Hơn nữa, năm đó tôi học đại học, đã sớm chuyển hộ khẩu đến trường rồi, chính là để đề phòng các người."
 
Ngày càng có nhiều người mở điện thoại ra quay, sự việc càng lúc càng ầm ĩ.
 
Nhưng tôi không nói rõ ràng, cứ thế theo Giang Diệu lên xe.
 
Mặc cho họ xông lên níu kéo, cũng không thèm để ý.
 
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của tôi, chương trình thực tế lại bùng nổ.
 
15
[Con gái lòng lang dạ sói, người ta nói con gái là áo bông tri kỷ, theo tôi thấy, không bằng sinh con trai!]
 
[Nếu đây là con gái tôi, lúc mới sinh ra tôi đã bóp chết nó rồi, để khỏi lớn lên lại làm tôi tức!]
 
[Bảy năm không về nhà, lòng dạ sắt đá, còn là sinh viên ưu tú trường danh tiếng nữa chứ? Thật mất mặt!]
 
Giang Diệu hôn lên má tôi đang xem tin tức hết lần này đến lần khác.
 
Mắt anh sáng long lanh như một chú cún con.
 
"Vợ ơi em giỏi quá! Bây giờ cả mạng đang chửi em, ngay cả hot search cũng chiếm ba cái rồi."
 
"Anh còn bỏ tiền ra giúp em chiếm thêm ba cái nữa, ngụy trang rất tốt, nhất định giống như tự nhiên!"
 
Tôi ôm lấy cổ anh, giọng mềm mại nũng nịu với anh.
 
"Vậy thì cảm ơn chồng nhé."
 
Giang Diệu lập tức phấn chấn hẳn lên, tay cũng bắt đầu không yên phận mà véo chỗ này, chạm chỗ kia.
 
"Vậy thì ngày mai thức dậy, anh sẽ để luật sư tung ra tất cả nhân chứng vật chứng, công khai cách họ đối xử với em!"
 
"Xem sau này họ còn mặt mũi nào đến quấy rầy em nữa!"
 
"Được~ Ưm! Đừng... đừng hôn, chưa... chưa nói xong mà."
 
"Không nói nữa, còn hơn mười tiếng nữa là sáng rồi, chúng ta phải tranh thủ từng giây!"
 
Hơi thở giao hòa, môi lưỡi quấn quýt.
 
Môi anh không yên phận vừa gặm vừa cắn, khiến tôi tê dại.
 
Tôi cố gắng kìm nén đến mức môi cũng bị cắn đỏ ửng.
 
"Chồng... chồng ơi..."
 
Anh bò từ dưới lên, môi bóng loáng, mắt sáng rực lửa.
 
"Sau này đạo diễn Nguyễn không phải muốn làm phim sao?"
 
"Vậy anh dỗ đạo diễn Nguyễn vui vẻ thì sau này đạo diễn Nguyễn có chừa vai cho tôi không?"
 
Cả người tôi đỏ bừng, mắt ươn ướt, đầu óc trống rỗng.
 
Anh lại "Ồ" một tiếng, bật cười.
 
"Đạo diễn Nguyễn không nói gì, có phải là vẫn chưa hài lòng không?"
 
"Vậy lần này... chúng ta vào vấn đề chính nhé."
 
Đêm, như thủy triều cuộn trào.
 
Làm ướt đẫm cỏ thơm bờ đê.
 
Đẩy vầng trăng sáng giữa biển vào cõi cực lạc.
 
16
Buổi trưa.
 
Cùng với sự xuất hiện của từng nhân chứng một.
 
Tình thế và dư luận đảo ngược ngay lập tức.
 
Lòng tham của ba người trong gia đình bị phơi bày rõ ràng.
 
Tôi hoàn toàn trong sạch.
 
Và vì nỗ lực thay đổi vận mệnh, tôi được đặt cho biệt danh "Chị Gái Nghị Lực".
 
Tôi: "..."
 
Sinh Khương cười chết: [Chị Gái Nghị Lực và Anh Chàng Tự Biên Tự Diễn, thôi được rồi, cũng khá xứng đôi đấy!]
 
Ba người họ lếch thếch trở về làng, không cam lòng khởi kiện đòi tôi chu cấp tiền dưỡng lão cho bố mẹ.
 
Do họ không chăm sóc nuôi dưỡng tôi chu đáo, tòa phán quyết mỗi tháng tôi phải đóng 500 tệ tiền dưỡng lão.
 
Cư dân mạng bất bình thay cho tôi.
 
Trong lòng tôi biết ơn, nhưng cũng hiểu đây là cách tốt nhất rồi.
 
Rào cản gia đình hoàn toàn bị phá vỡ.
 
Tôi và Giang Diệu cũng thuận thế công khai tình cảm.
 
Giang Diệu đăng Weibo: [Tình yêu bé nhỏ, nắm chắc trong tay!]
 
Ảnh đính kèm là tin nhắn WeChat tôi gửi cho anh: [Chồng ơi chồng, em yêu anh nhiều lắm~]
 
Anh lạnh lùng trả lời: [Ồ, biết rồi.]
 
Fan hâm mộ ngửi thấy mùi lập tức kéo đến, rồi điên cuồng chế giễu.
 
[Ha ha ha, nếu không phải vừa từ bên chị dâu qua, tôi suýt nữa đã tin rồi.]
 
[Ối~ Anh Chàng Tự Biên Tự Diễn não yêu đương chết tiệt cũng biết giữ thể diện rồi à, còn học được cách cắt ảnh nữa chứ.]
 
[Cái gì cái gì? Các người đang nói gì vậy?]
 
[Qua bên chị dâu mà xem, là biết chuyện gì xảy ra rồi?]
 
Một đám đông người tràn vào Weibo của tôi, lập tức nhìn thấy dòng trạng thái tôi đăng.
 
[Chồng yêu ơi, nắm chắc trong tay!]
 
Ảnh đính kèm là toàn bộ cuộc trò chuyện.
 
Tổng cộng chín bức ảnh, toàn là yêu cầu của chính Giang Diệu.
 
[Vợ ơi! Chúng ta công khai tình cảm thì phải có ảnh đính kèm chứ!]
 
[Hay là... vẫn theo kịch bản cũ, em đến theo đuổi anh, rồi anh lạnh lùng nhé?]
 
[Em cứ đăng là chồng ơi chồng em yêu anh nhiều lắm, rồi anh đăng: Ồ, biết rồi.]
 
[Có phải rất lạnh lùng, rất hợp với khí chất của anh không?]
 
[Hừ, bọn họ cứ nói anh là đồ não yêu đương chết tiệt, não yêu đương thì có gì không tốt chứ?]
 
[Theo anh thấy thì bọn họ đang ghen tị! Ghen tị anh có người vợ tuyệt vời nhất thế giới!]
 
[Gần đây còn có người chạy đến Weibo của em gọi em là vợ! Đáng ghét, rõ ràng là vợ của anh! Anh phải tuyên chiến với bọn họ!]
 
[Vợ ơi em để ý đến anh đi mà~ Vợ ơi vợ~]
 
Sau đó, tôi đang làm việc, bèn phối hợp đăng câu "em yêu anh nhiều lắm".
 
Giây trước vừa mới đăng xong, giây sau anh đã đăng Weibo.
 
Đúng là không muốn đợi thêm một giây nào nữa.
 
Sinh Khương xem xong, để lại lời nhắn cho tôi: [Chị dâu chăm sóc anh Giang của chúng em, thật vất vả cho chị rồi.]
 
Không hề có sự phản cảm, toàn là sự xót xa.
 
Buổi tối tôi đưa cho Giang Diệu xem, anh "chậc" một tiếng, bất mãn nói: "Suốt ngày Sinh Khương dễ thương quá, dễ thương quá, anh không dễ thương à?"
 
Dưới ống kính anh luôn rực rỡ.
 
"Các cô ấy rất dễ thương, nhưng anh với em mới là tuyệt vời nhất!"
 
Mặt anh đỏ bừng, ra vẻ kiêu ngạo: "Như vậy còn tạm được."
 
Sau đó…
 
"Vợ ơi, sáu giờ rồi, chúng ta nên bắt đầu cuộc sống về đêm thôi."
 
Tôi ngơ ngác quay đầu lại: "Hả?"
 
Nhà ai mà sáu giờ đã là bắt đầu cuộc sống về đêm chứ?
 
Anh nghiêng đầu ra vẻ dễ thương.
 
"Nhưng anh và em đã xa cách ba năm rồi, chẳng phải sáu giờ nên bắt đầu cuộc sống về đêm luôn sao?”
 
Tôi cắn môi.
 
Hơi chột dạ.
 
Sau một thoáng do dự ngắn ngủi.
 
Tôi bị con sói đói bổ nhào vào.
 
Khoảnh khắc môi bị cắn chặt, tôi hơi thất thần nghĩ.
 
Quả nhiên, não yêu đương chỉ khi xào rau mới có chỉ số IQ thông minh chiếm ưu thế.
 
Lời này không sai chút nào.
(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo