Trùng Sinh Báo Oán: Mẹ Chồng, Xin Mời Tự Chịu - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12


Nghe thấy mẹ chồng và chồng tôi chuẩn bị đi tìm tôi.


Tôi vỗ một chút nước lên mặt. "Đông Viễn, mẹ. Hai người ở đây à, em tìm hai người nãy giờ."


Sắc mặt Hà Đông Viễn cứng đờ, ánh mắt mẹ chồng tôi đảo loạn.


"Tối nay em ngủ với mẹ, hôm nay mẹ bị dọa sợ rồi, ngủ với mẹ sẽ thấy an toàn hơn."


Mắt mẹ chồng tôi sáng lên ngay lập tức, bà ta nhìn chằm chằm vào tôi.


Tôi giả vờ như không biết gì, nhiệt tình kéo Hà Đông Viễn.


"Được, được, vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi."


Hà Đông Viễn hoảng loạn hất tay tôi ra.


"Anh còn có chút việc ở công ty, tối nói sau."


Nói xong, anh ta vội vàng bỏ đi.


Mẹ chồng tôi vẫn cứ nhìn theo bóng lưng anh ta.


Buổi tối, mẹ chồng tôi đợi mãi mà Hà Đông Viễn vẫn không về.


Tôi khoan thai bước vào, tiện tay đóng cửa lại.


Mẹ chồng tôi tưởng con trai về, vừa thấy tôi, vẻ mặt bà ta liền thay đổi ngay lập tức.


"Mày đến đây làm gì? Con trai tao đâu? Có phải mày không cho nó đến không?"


Đối diện với ba câu hỏi dồn dập, tôi ngồi thẳng xuống mép giường của bà ta.


"Mẹ à, con trai mẹ Hà Đông Viễn sẽ không về ngủ với mẹ đâu, anh ấy đang vui vẻ ở bên ngoài đấy!"


Nhìn thấy khuôn mặt mẹ chồng run lên vì tức giận, tôi cười một cách độc ác.


"Con trai mẹ đã bỏ rơi mẹ rồi!"


"Tao không tin!" Mẹ chồng tôi nói rồi định lao đến vồ lấy tôi.


Tôi ghét bỏ hất tay bà ta ra.


"Không tin à, mẹ xem đi."


Tôi đưa cho bà ta xem bức ảnh thân mật trên giường mà người đồng nghiệp nữ kia đã gửi.


Sắc mặt mẹ chồng tôi trắng bệch.


Thực ra, tôi cũng thấy có chút tội nghiệp cho bà ta, người đồng nghiệp nữ đó còn lớn tuổi hơn cả bà ta, vậy mà Hà Đông Viễn thà lên giường với bà ta còn hơn về ngủ với mẹ chồng tôi.


"Đưa điện thoại cho tao, tao muốn gọi cho Đông Viễn, nó sẽ không phản bội tao!"


Mẹ chồng tôi mặt mày dữ tợn, tay run như mắc bệnh Parkinson.


Tôi không đưa cho bà ta, tự mình gọi. Mãi đến khi sắp hết giờ thì mới có người bắt máy.


Vừa bắt máy, tôi đã nghe thấy tiếng la hét và thở dốc ngọt ngào của người phụ nữ.


"Mẹ hỏi sao giờ này anh vẫn chưa về?"


Hà Đông Viễn im lặng một lúc: "Em nói với mẹ, tối nay công ty có việc, mai nói sau."


Nói xong, anh ta vội vàng cúp điện thoại.


Có vẻ như anh ta rất vội.


Mẹ chồng tôi đã chết lặng.


Tỉnh táo lại, bà ta quay sang mắng tôi:


"Ngay cả chồng cũng không giữ được, mày có ích gì chứ!"


Tôi bĩu môi, ai thèm, tôi là đang cố ý mà.


"Mẹ à, mẹ đừng nói con, mẹ cũng không giữ được còn gì?"


Tôi đâm thêm một nhát dao vào trái tim mẹ chồng.


"Mẹ còn thảm hơn con đấy! Người ta tuổi cũng xấp xỉ mẹ, người ta làm được, sao mẹ lại không làm được?"


"À, con trai mẹ có để lại một vài thứ, con nghĩ mẹ nên biết."


[Mẹ tôi ấy à? Em nói bà ấy à, sao so được với em, chỉ là một bà già, da dẻ toàn nếp nhăn, bụng chảy xệ. Lần trước ngón chân còn bị rụng ra, suýt nữa dọa anh liệt dương, lần này chân cũng bị cắt rồi, nhìn bộ dạng bà ấy anh sợ gặp ác mộng.]


[Nếu không phải muốn nhờ bà ấy làm một số việc, ai muốn về nhà nhìn bà ấy chứ? Về nhà anh ăn không ngon, đừng nhắc đến bà ấy nữa, xui xẻo.]


Và rất nhiều bức ảnh nhạy cảm trên giường.


Nhìn thấy khuôn mặt mẹ chồng tôi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không còn chút máu.


"Không phải con trai tao, con trai tao tuyệt đối sẽ không nói những lời này và cũng sẽ không làm những chuyện này!"


Mẹ chồng tôi vẫn cố chấp.


"Mẹ không nhận ra giọng nói của con trai mình, không nhận ra khuôn mặt của con trai mình sao?" Tôi cười mỉa mai.


Mẹ chồng tôi hoàn toàn suy sụp.


13


Tất nhiên, những lời nói đó không phải do Hà Đông Viễn nói, mà là do AI đã tạo ra, nghe rất giống.


Ảnh cũng là ảnh đã qua chỉnh sửa, nhưng ai bảo mẹ chồng tôi không nhận ra người phụ nữ trong ảnh chính là bà ta.


Ai mà biết được Hà Đông Viễn đã từng nghĩ, từng nói, từng làm những điều này chưa.


Với một người như anh ta, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.


Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, sáng sớm hôm sau, mẹ chồng tôi đã mò đến văn phòng của Hà Đông Viễn để rình dập.


Tôi cũng lén lút đi theo sau.


Dù sao thì ai mà chẳng thích xem kịch hay.


Mẹ chồng tôi thấy Hà Đông Viễn và cô đồng nghiệp nữ cùng nhau bước tới, vừa cười vừa nói chuyện vui vẻ, nhưng bà ta đã kiềm chế được bản thân không lao tới tát cô ta.


Không bùng nổ trong im lặng, thì cũng chết trong im lặng.


Tôi đoán chắc chắn bà ta có chiêu trò khác.


Quả nhiên, bà ta nấp ở góc cầu thang, lợi dụng lúc cô đồng nghiệp quay đầu nói chuyện với Hà Đông Viễn thì đẩy cô ta xuống.


Thật độc ác, lại còn đẩy từ phía trước, cú ngã đó mà đập trúng sau gáy thì không chết cũng thành người thực vật hoặc liệt nửa người.


Nhưng một cảnh tượng kịch tính đã xảy ra.


Hà Đông Viễn cũng bị kéo xuống và bị cô đồng nghiệp đó đè lên người.


Một tiếng động lớn cùng với tiếng xương gãy rợn người.


Hà Đông Viễn chết ngay tại chỗ.


Cô đồng nghiệp được đệm lại một chút nên chỉ bị thương nhẹ. Nhưng khi nhìn thấy não của Hà Đông Viễn văng ra ngoài, cô ta hét lên một tiếng rồi ngất đi.


Mẹ chồng tôi ngây người dựa vào tường, từ từ trượt xuống sàn.


14


Mẹ chồng tôi nhìn những người xung quanh nghe thấy tiếng động và vây lại.


Đôi mắt bà ta đảo qua đảo lại.


"Con trai tôi, con trai tôi ơi!" Bà ta gào lên vài tiếng rồi cũng ngất đi.


Những người xung quanh đều gọi 115 và quay video.


Một số người đứng gần còn bị văng máu, họ cũng ngất xỉu và được đưa đến bệnh viện.


Mẹ chồng tôi cũng được đưa đi bệnh viện.


Tôi cũng nhanh chóng gọi taxi đến bệnh viện, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.


Khi mẹ chồng tôi tỉnh lại, tôi đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh bà: "Mẹ ơi, mẹ ơi, Đông Viễn mất rồi."


"Tất cả là tại người đàn bà đó, nếu không phải cô ta kéo Đông Viễn xuống, thì Đông Viễn làm sao mà chết được."


"Đông Viễn đáng thương của con, hu hu."


"Đúng, đúng, chính nó đã hại chết con trai tôi, tất cả là tại nó."


Mẹ chồng tôi điên loạn lặp lại câu nói đó.


"Haiz, cô ta thì chẳng sao cả, mà Đông Viễn lại mất rồi, thật là cuộc đời vô thường. Con đi mua cơm cho mẹ, mẹ ở đây nghỉ ngơi đi."


Tôi dặn dò mẹ chồng.


Không bỏ lỡ ánh mắt hung ác thoáng qua trong mắt bà ta.


Mua cơm xong, tôi canh thời gian đến phòng bệnh, quả nhiên, căn phòng trống không.


Tôi thong thả báo cảnh sát, chờ đợi màn kịch cuối cùng hạ màn.


15


Khi cảnh sát ập vào, mẹ chồng tôi đang ra tay.


Cô đồng nghiệp tuy không chết, nhưng trên mặt bị rạch một vết thương lớn, sâu đến tận xương.


Khi bị cảnh sát còng tay, mẹ chồng tôi vẫn cười điên dại.


"Ha ha ha, bà già này đã trả thù cho Đông Viễn rồi!"


Bà ta lại quay sang định lao vào giường: "Con hồ ly tinh dám dụ dỗ con trai tao, mày đáng chết, khà khà."


Cảnh sát bắt bà ta, và rồi bà ta nhanh chóng bị kết án.


Nhưng mẹ chồng tôi đã điên rồi.


Một bà già bị điên, lại còn bị cụt một chân và mắc bệnh tiểu đường.


Thôi thì an hưởng tuổi già trong bệnh viện tâm thần vậy.


(Hoàn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo