Tua lại thời gian - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vì vậy, nếu được sống lại cuộc đời mình, tôi chắc chắn sẽ học hành chăm chỉ để nếu sau này gặp lại điều tương tự, tôi hy vọng mình có thể trở thành chỗ dựa cho bọn họ.

 

"Còn cậu thì sao?" Tôi hỏi cậu, "Tại sao cậu lại giúp tôi lừa cô giáo?"

 

Giang Dự Chi lại cúi đầu, dừng lại hai giây rồi nói: "Mẹ tôi bảo ở trường thì phải chăm sóc cậu."

 

Tôi đã đoán được lý do này từ lâu rồi. Dì Giang vẫn luôn rất tốt với tôi:

 

"Được, sau này tôi cũng sẽ chăm sóc cậu, Giang Dự Chi."

 

Giang Dự Chi liếc nhìn tôi một cái, lần này ngay cả vành tai cũng đỏ lên, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

2

 

Ở kiếp trước, tôi là một học sinh dốt đặc cán mai, phải nhờ vào mối quan hệ để vào được lớp trọng điểm.

 

Ngay cả khi tôi được sống lại cuộc đời mình, những kiến ​​thức thời trung học này vẫn thật khó khăn với tôi.

 

Em trai khác cha khác mẹ của tôi, Giang Dữ Chi đã liếc nhìn tôi rất nhiều lần. Khi cậu ấy nhìn tôi và quyển bài tập của tôi lần nữa, tôi đột nhiên quay đầu lại và nhìn vào mắt cậu ấy: "Giang Dữ Chi, tôi không biết làm, cậu có thể chỉ cho tôi không?" 

 

Cậu ấy không hề do dự, như thể cậu ấy đã đợi rất lâu để tôi nói lời này: "Được thôi."

 

Khi giải thích các câu hỏi, Giang Dự Chi nói rất nhẹ nhàng, ngay cả khi tôi hỏi cậu ấy một số câu hỏi rất cơ bản, cậu ấy cũng kiên nhẫn trả lời: "Chỉ cần nhớ những điều này, lần sau chỉ cần áp dụng công thức vào là được."

 

Tôi làm câu hỏi rất chậm, sau khi làm xong, tôi ngẩng lên, tôi nhận ra rằng cậu ấy đã nhìn tôi suốt thời gian đó.

 

"Đúng rồi, cậu làm rất đúng." Giang Dự Chi hơi nhếch khóe miệng, mỉm cười nhàn nhạt.

 

Cậu ấy thực sự không hề ôm hận thù, dù là kiếp trước hay kiếp này.

 

Không biết là vì tôi trả lời đúng một câu hỏi, hay là vì nụ cười của Giang Dự Chi, tôi vô thức cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn muốn trêu cậu ấy:

 

"Giang Dự Chi, sao cậu không gọi tôi là chị nữa?"

 

Tôi nhớ lúc đó, khi lần đầu tiên mẹ cậu ấy đưa cậu ấy đến nhà tôi, cậu ấy mới mười hai tuổi.

 

Lần đầu tiên gặp nhau, cậu ấy đã rụt rè gọi tôi là chị. Một thời gian dài sau đó, mặc dù tôi luôn đối xử lạnh nhạt với cậu, cậu vẫn nhất quyết gọi tôi là chị.

 

Nhưng không biết từ bao giờ, tôi không còn nghe cậu ấy gọi như vậy nữa.

 

Nghe vậy, nụ cười của Giang Dự Chi đột nhiên cứng lại, cậu liếc tôi một cái, vẻ mặt phức tạp: "Không phải cậu đã bảo tôi không được gọi sao?"

 

Tôi đã quên mất chuyện này từ lâu rồi.

 

Tôi xoa mũi vì xấu hổ.

 

Sau đó tôi dịu giọng lại, dỗ dành cậu như một đứa trẻ: "Vậy sau này cậu gọi tôi là chị được không? Lúc trước là lỗi của tôi, tôi chỉ đùa thôi."

 

"Giang Dự Chi, từ nay về sau hãy gọi tôi là chị. Tôi thích nghe cậu gọi tôi là chị."

 

Những đứa con trai ở độ tuổi của cậu ấy rất dễ dụ dỗ.

 

Giang Dự Chi quay đầu đi, từ góc độ của tôi, chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ lựng của cậu, một lát sau, tôi nghe thấy cậu thấp giọng đáp lại: "Ừ."

 

Tôi nhấn mạnh vấn đề hơn nữa: "Vậy thì gọi đi."

 

Sau khi nhìn cậu ấy một lúc lâu, tôi nghe thấy cậu ấy miễn cưỡng thốt ra một từ: "Chị."

Chỉ riêng từ này thôi cũng đủ làm tôi vui rồi.

 

Khi tôi quay lại để tiếp tục làm bài, tôi nhận thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi từ phía sau.

 

Khi tôi quay lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Trình Châu.

 

Có lẽ anh ta không ngờ tôi sẽ đột nhiên quay lại nên vẻ mặt u ám của anh ta không kịp biến mất.

 

Nhưng chỉ trong chớp mắt, biểu cảm trên mặt Trình Châu đã trở lại bình thường.

 

Anh ta mỉm cười với tôi một cách thân thiện, nhưng tôi cảm thấy nụ cười của anh ta vừa giả tạo vừa ghê tởm.

 

Tôi quay lại nhìn với vẻ mặt vô cảm.

 

Giang Dự Chi ngồi bên cạnh liếc nhìn Trình Châu, nhắc nhở: "Trước tiên hãy làm những câu hỏi này... Chị..."

 

Tâm trạng vui vẻ trước kia của tôi đã không còn nữa, ngay cả chữ "chị" cũng không thể khiến nó trở lại.

 

Tôi nhìn vào các bài tập cậu ấy khoanh tròn trong vở bài tập, thấp giọng đáp: "Được."

 

 

Sau giờ học, tôi nhìn thấy chiếc xe riêng đến đón tôi theo đúng ký ức của tôi về kiếp trước.

 

"Cô chủ, xin mời lên xe."

 

Nhìn gương mặt quen thuộc của người lái xe, niềm vui tái sinh lại tràn ngập lòng tôi.

 

Tôi nhìn về phía trường học: "Chú đợi một lát, Giang Dự Chi bị thầy gọi lại, chúng ta đợi thằng bé một chút đi."

 

Chú lái xe nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn không nói gì.

 

"Tưởng Nghiên." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng tôi, tôi sững sờ tại chỗ.

 

"Tôi làm mất thẻ xe buýt, cậu có thể cho tôi mượn hai tệ để đi xe buýt không?"

 

Cảnh này cũng đã xảy ra ở kiếp trước.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo