Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7
Vào thứ bảy, Giang Dự Chi có cuộc thi vật lý.
Trong hơn một năm kể từ khi tôi được tái sinh, cậu ấy và tôi gần như lúc nào cũng gắn bó với nhau.
"Cố lên!" Nói xong, tôi nhìn theo Giang Dự Chi đi vào hội trường.
Ngay khi tôi ngồi xuống băng ghế ngoài hội trường, một bóng người đứng trước mặt tôi: "Nghiên Nghiên."
Tôi không ngẩng đầu lên nhưng chỉ cần nghe giọng nói đó là tôi biết đó là Trình Châu.
Chiếc túi clear trên tay anh ta đựng tấm vé tham dự cuộc thi, hiển nhiên anh ta cũng tới đây để tham gia cuộc thi.
Trình Châu ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi: "Nghiên Nghiên, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?"
Thật là xui xẻo!
Tôi đứng dậy chuẩn bị tránh xa anh ta, thì nghe thấy lời đe dọa của Trình Châu vang lên sau lưng: "Nếu em không muốn nói, anh sẽ vào tuyên bố vài điều về Giang Dự Chi. Anh chỉ cần nói vài lời dối trá thôi là cậu ta sẽ không thể tham gia trận chung kết..."
"Anh muốn nói chuyện gì?" Tôi ngắt lời anh ta với giọng bực bội.
Sau khi tôi tái sinh, tôi luôn cảm thấy anh ta là một người đê tiện, nhưng anh ta lại luôn thích tỏ ra khiêm nhường trước mặt tôi.
Trình Châu tiến lại gần tôi một bước, lo lắng nắm chặt bàn tay buông thõng bên hông tôi: "Anh muốn xin lỗi vì chuyện kiếp trước, nhưng anh thật sự không ngờ lại khiến công ty của bố em phá sản, cũng không ngờ rằng em sẽ đột nhiên c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe hơi."
"Nghiên Nghiên, anh thừa nhận lúc đầu anh tiếp cận em là có ý định lợi dụng em, nhưng sau này tấm chân tình anh cho em là thật lòng."
"Chỉ là anh quá lo lắng thôi. Anh chỉ muốn mình đủ mạnh mẽ để xứng với em thôi."
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử phía trên địa điểm tổ chức.
Cuộc thi sẽ bắt đầu trong một phút nữa, Trình Châu sẽ không thể vào tham gia cuộc thi, cũng không thể quấy rầy Giang Dự Chi nữa.
"Em không biết rằng anh đã vượt qua những năm tháng đó như thế nào sau khi em mất đâu. Cuộc đính hôn đó là giả. Từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu mình em."
"Nếu không, anh đã không sống một cuộc sống hoang đường như vậy sau khi mất em, không sống được quá mấy năm đã được quay về gặp lại em."
Nói xong, anh ta mỉm cười tự giễu.
Từ đầu đến cuối, tôi không hề trả lời anh ta.
Anh ta nói những lời dối trá này để lừa chó chắc, chó nghe xong cũng sẽ lắc đầu cho mà xem.
Yêu ai đó thật lòng, làm sao có thể nhẫn tâm kéo cô ấy vào vũng lầy?
"Nghiên Nghiên, em có thể tha thứ cho anh và chúng ta bắt đầu lại được không..."
Tôi nhìn người bảo vệ đóng cổng địa điểm tổ chức cuộc thi và hài lòng mỉm cười: "Được rồi, bây giờ thì anh không thể vào được nữa rồi."
Trình Châu cũng không quay lại, chỉ nhìn tôi rồi khẽ nói: "Anh đoán hôm nay em sẽ đi cùng Giang Dự Chi đến đây, cho nên mục tiêu ban đầu của anh chính là em."
"Ồ."
Tôi bước về phía nhân viên bảo vệ, Trình Châu cứ đi theo tôi.
Nhưng đó chính là điều tôi muốn.
"Chú bảo vệ, thằng này quấy rối cháu." Tôi giả vờ sợ hãi và nhờ bảo vệ giúp đỡ.
Quả nhiên, chú bảo vệ bảo vệ tôi phía sau và nói: "Vừa nãy chú vừa nhìn là biết thằng này rất khả nghi."
Trình Châu định giải thích nhưng cuối cùng lại bị bảo vệ đuổi ra ngoài.
8
Sau khi biết Giang Dự Chi đạt giải nhất kỳ thi vật lý và trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh, bố tôi và dì Giang vui mừng đến nỗi mất ăn mất ngủ mấy đêm.
"Dự Chi nhà chúng ta thông minh." Bố tôi lại nhìn tôi và nói, "Nghiên Nghiên nhà chúng ta cũng thông minh. Con bé đã tiến bộ rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn."
Tôi mỉm cười nhưng không nói gì.
Tôi nghĩ rằng nếu Giang Dự Chi trúng tuyển mà không qua kỳ thi tuyển sinh thì có thể cậu ấy sẽ không phải đi học nữa.
Kết quả là ngày hôm sau, cậu ấy vẫn đi học với tôi.
"Trước kỳ thi đại học, tôi phải giám sát chị học tập chăm chỉ." Giang Dữ Chi giải thích.
Trong hai tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, mọi người trong gia đình đều rất lo lắng, ngoại trừ tôi.
Để tiết kiệm thời gian, Giang Dự Chi đề nghị ăn trưa ở căng tin: "Như vậy chị có nhiều thời gian nghỉ trưa hơn, tránh phải chạy đi chạy lại."
Ăn được nửa bữa, Trình Châu đột nhiên ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi và Giang Dự Chi nhìn nhau, không ai để ý tới anh ta.
"Chị, chị không được kén ăn. Chị phải ăn cà rốt, chúng rất tốt cho mắt."