Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên hông hắn ta đeo một mặt ngọc bội hình cành lê, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu.
Hồi lâu sau, Tiêu Lương cười nói:
“Không ngờ hoa khôi Thu Trì của Xuân Phong Lâu lại có thể co được duỗi được đến mức này, hoa khôi tốt lành không làm, lại chạy đến chỗ ta làm việc nặng nhọc?”
Ta không kinh sợ, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường, nhìn hắn ta cong môi cười:
“Vương gia đã sớm phát hiện ra ta rồi sao? Ngài có thể nhẫn nhịn lâu như vậy mới vạch trần ta, nô gia thật sự cảm tạ sự thương tiếc của ngài.”
“Nếu đã vậy, có lẽ ngài cũng biết biến cố ngày đó ở Xuân Phong Lâu, ta may mắn thoát khỏi biển lửa đã là trời cao chiếu cố, sau này chỉ muốn sống một cuộc sống an phận.”
Tiêu Lương nhướng mày:
“Ồ? Không nhìn ra Thu Trì mỹ nhân lại có khí tiết như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến việc gả vào nhà giàu làm thiếp sao? Hà tất phải đến Vương phủ chịu khổ thế này.”
Hắn ta đang bẫy lời ta, thật tâm cơ.
Ta thu lại chân mày, yếu ớt đáp lời:
“Không cần, nô tỳ xuất thân nghèo khó, nhưng chí khí lại rất cao, bao nhiêu năm nay ở Xuân Phong Lâu kiên trì bán nghệ không bán thân, chính là không muốn bị những gã nam nhân xấu xí làm bẩn thân thể.”
“Ta quyết không muốn làm thiếp cho những kẻ hèn hạ đó, nếu đã không có phúc làm thê tử của người trong lòng, vậy thì cứ chăm chỉ làm lụng nuôi sống bản thân, còn hơn là ở thanh lâu chịu đủ mọi sự ức hiếp.”
Thật là một lời nói sâu sắc khó lường.
Chỉ vẻn vẹn vài câu, ta đã truyền đến cho Tiêu Lương mấy thông tin quan trọng: Thứ nhất, ta vẫn còn trong trắng. Thứ hai, ta không tham lam phú quý. Thứ ba, ta có người trong lòng.
Điểm thứ ba này đặc biệt quan trọng, là để khơi dậy ham muốn thắng thua của hắn ta.
Đối với loại người như Tiêu Lương, muốn chinh phục một nữ nhân không nhất thiết phải yêu nàng ta. Có lẽ, hắn ta chỉ thích cảm giác tranh giành đồ vật với người khác.
Quả nhiên như ta dự đoán, Tiêu Lương lập tức nhíu chặt mày.
“Người trong lòng? Là ai?”
Ta giả vờ kinh hoảng:
“Vương gia tha tội, nô tỳ lỡ lời, lúc nãy chỉ là nói bừa thôi.”
Tiêu Lương vẫn không từ bỏ, sa sầm mặt tiếp tục truy hỏi.
Kiếp trước mặc dù Tiêu Lương lợi dụng ta đến tận cùng, nhưng trong những chi tiết nhỏ nhặt khó tránh không tiềm ẩn vài phần thật lòng. Sở thích đã khắc sâu vào xương tủy của một người rất khó thay đổi, ta cược rằng kiếp này hắn ta vẫn sẽ nảy sinh chút tình cảm với ta.
Thấy hắn ta đột nhiên biến sắc, ta liền biết phán đoán của mình không sai, hắn ta không phải không hề để ý đến ta.
Điều này đúng lúc cho ta một cơ hội tốt để thăm dò hắn ta, ta giả vờ khó xử chớp chớp mắt:
“Là nhị công tử của Triệu gia ở Tây Thành... Hắn đã lừa gạt trái tim ta, khiến ta đến tận bây giờ vẫn nhớ mãi không quên. Nhưng với gia thế của Triệu gia, chắc chắn sẽ không để một nữ tử xuất thân từ thanh lâu như ta làm chính thê, đáng tiếc Triệu lang đến giờ vẫn đang vì chuyện của ta mà khổ sở phiền lòng.”
Triệu gia ở Tây Thành làm nghề buôn bán biên mậu, nói là gia tài bạc vạn cũng không ngoa. Triệu nhị công tử tướng mạo tuấn tú, đáng tiếc là một kẻ biến thái. Hai năm trước hắn ta ở Xuân Phong Lâu đã hành hạ người tỷ muội tốt nhất của ta đến chết trong phòng, cuối cùng lại chỉ qua loa bồi thường chút tiền là xong chuyện.
Thế đạo tàn nhẫn, mệnh nữ nhân mỏng như giấy.
Ta đang sầu không có cơ hội báo thù cho tỷ muội đây.
Tiêu Lương nhíu mày lẩm bẩm: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người của Triệu gia...”
Sau khi có được câu trả lời, hắn ta sa sầm mặt mày rời đi.
Hai ngày sau, khắp kinh thành đều bàn tán, Triệu nhị công tử ở ngoại ô bị một đám sơn tặc đột nhiên xuất hiện dùng đao chém liên tiếp hơn trăm nhát, máu thịt be bét, chết vô cùng thê thảm.
Sau khi biết tin, sắc mặt ta vẫn bình thản.
Tiêu Lương ơi Tiêu Lương, ngươi quả nhiên không thay đổi.
Ta giả vờ không hề hay biết chuyện của Triệu nhị công tử, lặng lẽ chờ đợi Tiêu Lương lại chủ động tìm mình một lần nữa.
Quả nhiên không đầy hai ngày sau, hắn ta đột ngột xuất hiện trước mặt ta.
Lần này Tiêu Lương cười rất đắc ý:
“Thu Trì, Triệu nhị công tử chết rồi, ngươi biết không?”
Ta giả vờ vô cùng kinh ngạc, loạng choạng lùi lại mấy bước rồi ngã phịch xuống đất, làm ra vẻ không thể tin được.
“Sao có thể... Chàng ấy đã nói sẽ cưới ta mà... Hu hu.”
Ngay sau đó, sắc mặt ta trắng bệch, lập tức "ngất" đi.
Những người giống như bọn họ lăn lộn ở thanh lâu nhiều năm, giỏi nhất chính là diễn kịch tại trận, trước nay đều quen giả vờ.
Kiếp trước ta bị mỡ heo che mắt mới động lòng với Tiêu Lương, cuối cùng nhận lấy kết cục thê thảm. Còn bây giờ, chỉ cần ta không tùy tiện trao đi chân tâm, đầu óc ta vẫn sẽ vô cùng tỉnh táo.
Vở kịch vừa rồi, ta lại truyền đến cho Tiêu Lương một thông tin quan trọng, đó là: Ta rất trọng tình cảm.
Tiêu Lương thấy ta ngất đi, quả nhiên hoảng hốt.
Giọng nói hắn ta có chút run rẩy, ra lệnh cho người đưa ta về viện của hắn ta...
Khóe miệng ta nở một nụ cười như có như không, ta biết sức nặng của mình trong lòng hắn ta lại lặng lẽ tăng thêm vài phần.
Ta muốn hắn ta thương tiếc ta trong vô thức, yêu ta, cuối cùng bị ta nắm chặt trong tay, giống như kiếp trước hắn ta đã đối với ta vậy.
Và điều ta phải làm bây giờ là cố tình lạnh nhạt với hắn ta. Theo sự hiểu biết của ta về hắn ta, ta càng tỏ ra không quan tâm, Tiêu Lương sẽ càng để ý đến ta.
Suốt mấy ngày sau, ta cố tình nằm trên giường không ăn không uống, cả người trông gầy đi mấy vòng, sắc mặt cũng theo đó càng thêm xanh xao.
Tiêu Lương hùng hổ đá cửa bước vào:
“Thu Trì, ngươi còn muốn náo loạn đến bao giờ! Tên họ Triệu đó khiến ngươi nhớ mãi không quên đến vậy sao?”
Ta khép hờ hai mắt, giống như lòng đã nguội lạnh:
“Điện hạ, ta từ nhỏ thân thế gập ghềnh, không cầu vinh hoa phú quý và thân phận địa vị, nhưng chỉ mong có thể gặp được một người tri kỷ thật lòng đối tốt với ta.”
“Bây giờ ta đã gặp được rồi, Triệu lang không chê bai thân thế của ta, càng không quay lưng bỏ đi đầy vẻ khinh bỉ sau khi gặp ta, khiến ta phải chịu đựng sự chế nhạo và ánh mắt lạnh lùng của người khác.”
Ta đang cố ý ám chỉ Tiêu Lương, hắn ta áy náy nhíu mày.
“Nhưng chàng ấy cứ thế chết đi, hơn nữa còn chết một cách thê thảm như vậy. Nếu đã thế, ta cũng không muốn sống tạm bợ trên đời này nữa...”
Ta ngồi dậy, lao thẳng về phía cột giường, trong nháy mắt trán ta sưng vù, máu tươi chảy dọc theo gò má. Một cảm giác đau nhói lan khắp toàn thân, nhưng ta lại không khỏi thầm mừng.
Ta không tiếc dùng cách tự làm hại mình này để khiến hắn ta thương tiếc ta, quả nhiên rất nhanh đã có hiệu quả.
Sắc mặt Tiêu Lương khó coi đỡ lấy thân thể lảo đảo của ta, sau đó cúi người giúp ta lau vết máu trên mặt, động tác của hắn ta rất nhẹ, rất cẩn thận, khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Giọng điệu của hắn ta u ám và tràn ngập sự ghen tuông:
“Thu Trì, bản vương ra lệnh cho ngươi sau này không được nhớ nhung tên công tử bột nhà họ Triệu đó nữa, hãy ở yên bên cạnh bản vương!”
Hắn ta rất tức giận.
Ta nhìn bóng lưng hắn ta đóng sầm cửa bỏ đi, càng thêm chắc chắn về tình ý của Tiêu Lương đối với mình. Trước đây hắn ta đã giả vờ lạnh nhạt với ta, vậy thì ta phải khiến hắn ta không thể giả vờ được nữa.
Kiếp này, nên đổi lại là ta chủ động.