Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, ta cứ ngỡ là vì sắp rời đi, tâm trạng bất an, nhưng đợi đến khi ta về Tiết gia, trái tim hoảng loạn bỗng chốc trống rỗng, như thanh gươm treo trên đầu cuối cùng cũng ch//ém xuống.
Không thấy Tố Tố đâu.
Tiết Hành Tri nói, Tố Tố nghĩ đến việc ta từng nói món bánh đậu xanh ở phía tây thành rất ngon, lo rằng sau khi ta rời kinh thành sẽ không còn được ăn nữa, nên định đi mua công thức, bỏ vào hành lý của ta.
Nhưng đi một lần, rồi không bao giờ trở lại.
Chàng đã đến phía tây thành hỏi rồi, quán trà làm bánh đậu xanh nói nàng ấy chưa từng đến.
Chúng ta đều sốt ruột, tìm kiếm Tố Tố khắp nơi, thậm chí còn đến nha môn báo quan.
Tuy nhiên, hai ngày liên tiếp đều không tìm thấy người.
Đúng lúc này, quân thượng triệu kiến Tiết Hành Tri và ta.
Thiên tử triệu kiến, không thể không đi.
Ta và Hành Tri vội vàng thay quần áo vào cung.
Trong Ngự thư phòng, chúng ta gặp được quân thượng và Thẩm Thu Thủy trong lòng ngài, cùng với Kim Diễn đang ngồi một bên xem xét tấu chương.
Thẩm Thu Thủy vẫn đáng ghét như ngày nào. Tiết Kim Diễn chuyên tâm viết, như thể không hề thấy sự xuất hiện của chúng ta.
Ta và Tiết Hành Tri quỳ xuống thỉnh an quân thượng.
Quân thượng ban chỗ ngồi xong, hỏi Tiết Hành Tri: "Nghe nói phu nhân của ngươi mất tích, đang rầm rộ tìm kiếm?"
"Vâng." Tiết Hành Tri đáp.
Quân thượng lại nói: "Nếu không tìm được thì sao?"
Tiết Hành Tri sững người, ta không nhìn thấy vẻ mặt của chàng, nhưng ta thấy tay chàng bắt đầu run lên.
Ta biết, chàng đang sợ.
Ta cũng đang sợ.
Sự mất tích của Tố Tố, e là không thoát khỏi liên quan đến hai vị ngồi trên cao kia.
Không khí trong Ngự thư phòng trở nên đông cứng, bên tai chỉ có tiếng Tiết Kim Diễn lật tấu chương sột soạt.
Thẩm Thu Thủy bỗng cười yêu kiều một tiếng, nàng ta nói với Tiết Hành Tri: "Tiết nhị công tử, con người ta phải nhìn về phía trước, Ngu Tố Tố là phu nhân của ngươi, muội muội Uyển Nhạc của bản cung cũng là phu nhân của ngươi, hai ngày nay nó theo ngươi tìm người, hôm nay bản cung thấy nó, cảm giác người đã tiều tụy rồi. Bản cung rất đau lòng, không biết ngươi có đau lòng không?"
Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn Thẩm Thu Thủy.
Mắt Thẩm Thu Thủy lộ vẻ đắc ý, nàng ta tiếp tục dùng giọng điệu giả tạo đến buồn nôn nói: "Nếu không tìm được Ngu Tố Tố, ngươi hãy quan tâm đến muội muội của bản cung nhiều hơn, sớm động phòng, làm một cặp phu thê thật sự."
Quân thượng vuốt ve mái tóc rối bên tai Thẩm Thu Thủy, nói với ta: "Uyển Nhạc, ngươi xem, tỷ tỷ ngươi lo lắng cho chuyện của ngươi biết bao, ngươi phải biết ơn."
Lồng ngực ta lửa giận ngút trời, cả người đều run lên.
Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy!
Ngươi cũng quá đ//ộc á//c rồi!
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tố Tố tỷ nếu không sao thì thôi, tỷ ấy nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đã hại tỷ ấy!"
Thẩm Thu Thủy thấy ta như vậy, vẻ đắc ý trong mắt càng thêm rõ, nàng ta khiêu khích nói: "Không ngờ muội muội của bản cung lại là người có khí phách."
Ta và Tiết Hành Tri nhìn nhau, đều thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Tố Tố, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Lòng ta chỉ cầu mong nàng ấy còn sống, chỉ cần người còn sống, chuyện báo thù còn có thể tính kế lâu dài.
5
Thẩm Thu Thủy xem đủ kịch rồi, lúc này mới uể oải nói mệt. Quân thượng đuổi ta và Tiết Hành Tri đi.
Từ đầu đến cuối, Tiết Kim Diễn không hề nhìn bọn ta một cái.
Ta đối với chàng thất vọng tột cùng.
Chàng dù đã từ bỏ ta, nhưng Tiết Hành Tri là nhị ca ruột của chàng, Tố Tố là nhị tẩu của chàng, đều đối xử với chàng không tệ.
Tiền đồ, thật sự còn quan trọng hơn cả người thân sao?
Ra khỏi hoàng cung, Tiết Hành Tri ngồi bệt xuống đất, ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Cả người chàng run rẩy, tuyệt vọng và đau khổ.
Ta cũng đau khổ không kém, nhưng nhiều hơn là cảm giác tội lỗi.
Nếu không phải vì muốn thấy ta đau khổ, Thẩm Thu Thủy cũng sẽ không ra tay với Tố Tố.
Tố Tố không làm gì sai cả, sai là ở chỗ, không nên đối tốt với ta như vậy.
"Tiết Hành Tri, xin lỗi, muội..."
"Nhị công tử, nhị công tử, có tin rồi." Quản gia Tiết phủ vội vã chạy đến.
"Thật sao? Người ở đâu?" Tiết Hành Tri đột ngột ngẩng đầu lên.
Vẻ mặt của quản gia Tiết phủ lại có chút lấp lửng, chỉ nói: "Ngài về rồi sẽ biết."
Lòng ta nảy sinh một dự cảm không lành.
Quả nhiên, về đến Tiết phủ, trên mặt mọi người đều mang vẻ bi thương, khi nhìn Tiết Hành Tri, ánh mắt trở nên đồng cảm.
Mẹ chồng nắm tay Tiết Hành Tri, cẩn thận mở lời: "Ở phía tây thành có một ngôi nhà bỏ hoang, phát hiện một xác nữ, thi thể đã không thể nhận dạng, nhưng xem trang phục và dáng người, có lẽ là Tố Tố."
Tiết Hành Tri bước nhanh về phía sảnh đặt xác, ta cũng bước theo, nhưng mẹ chồng lại gọi ta lại.
Bà nhìn ta, ánh mắt phức tạp, lúc mở lời, cổ họng khô khốc vô cùng: "Uyển Nhạc, ngỗ tác nói, Tố Tố trước khi ch//ếc đã bị nhiều người xâm hại, con bé đã giãy giụa mấy canh giờ, cuối cùng bị ngược đãi đến ch//ếc."
Ta lập tức da đầu tê dại, đầu óc trống rỗng.
Mẹ chồng nói tiếp: "Tố Tố và Hành Tri từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm rất sâu đậm, bây giờ Tố Tố vì con mà ch//ếc, Hành Tri nếu có hành động gì quá khích, con hãy thông cảm cho."
Miệng bà nói là "con hãy thông cảm", nhưng lại là giọng điệu ra lệnh, ta biết, bà đang trách ta.
Đừng nói bà trách ta, ngay cả ta cũng tự trách mình, nếu không phải vì ta, Tố Tố sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Thẩm Thu Thủy, nữ nhân này, đã dùng cách đ//ộc á//c nhất để gi//ết ch//ếc trái tim ta.
6
Tiết Hành Tri điên rồi.
Sau khi nhìn thấy thi thể của Tố Tố, liền điên rồi.
Lúc nhìn ta, mắt chàng đỏ ngầu, lóe lên sát khí.
Nhưng sự lương thiện của chàng lại khiến chàng kiềm chế, không trực tiếp ra tay với ta, mà bảo ta cút đi.
Ta bị đuổi ra khỏi cổng Tiết gia, ngơ ngác ngồi trên bậc thềm đá ở góc phố.
Lòng ta trống rỗng, như có một bàn tay, moi đi trái tim của ta, m/áu me đầm đìa, như d//ao c//ắt.
Ngói lợp lấp lánh như rồng lửa, xe mặt trời bất động, mồ hôi tan chảy. Nắng nóng gay gắt, nhưng ta lại như rơi vào hầm băng, lạnh thấu x//ương.
Ta hận chính mình, nếu kiên quyết không gả cho Tiết Hành Tri, sẽ không hại Tố Tố.
Tố Tố là một người tốt như vậy, thà rằng người ch//ếc là ta.
Trong đầu ta thiên nhân giao chiến, mỗi lần giao tranh, đều là một lần gi//ết ch//ếc linh hồn của ta. Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên bị một bóng đen bao phủ, ngẩng đầu lên, một nam nhân mặc áo gấm lụa đang cầm một chiếc ô.
"Ngũ điện hạ..." Cổ họng ta khản đặc gần như không còn tiếng.
Là Ngũ hoàng tử Thịnh Dụ, ta đến chùa Hộ Quốc gặp Trần phi, lúc rời đi đã gặp ngài một lần.
"Đứng dậy, đi theo ta." Thịnh Dụ nói.
Ta ngây người đứng dậy, đi theo sau Thịnh Dụ.
Ta theo ngài lên một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, xe ngựa chạy ra ngoài thành.
Ta không hỏi Thịnh Dụ tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không hỏi Thịnh Dụ muốn đưa ta đi đâu, làm gì.
Ta không quan tâm.
Lúc này, đầu óc ta tràn ngập đau khổ, không còn sức để suy nghĩ chuyện khác.