Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
"Đàn chị, người phụ nữ này chết thảm như vậy, chị phải khám nghiệm tử thi thật kỹ, tìm ra chứng cứ chứng minh kẻ nào đã giết người đó!"
Giọng nói của đàn em Lưu Phương Phương vang lên, toát lên vẻ ác ý.
Nhìn xuống thi thể đáng sợ trước mặt, ký ức về việc bị đàn em của mình lập mưu ở kiếp trước hiện về trong tâm trí tôi.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của đàn em, tôi cười khẩy rồi nói không chút do dự.
"Không, tôi từ chối giải phẫu thi thể này."
Sau khi tôi nói xong, không chỉ đàn em mà các đồng nghiệp khác ở Cục Cảnh sát Hình sự cũng đều sửng sốt.
Tất cả bọn họ đều dừng việc đang làm và nhìn tôi với vẻ không tin nổi.
Một đồng nghiệp thân thiết với tôi không nhịn được bèn hỏi: "Đội trưởng Vương, chị thấy không khỏe à?"
"Nếu cảm thấy không thoải mái, chị cứ nghỉ ngơi trước đi, sau bữa trưa hẵng tiếp tục giải phẫu thi thể này."
Khi nhìn thấy sự quan tâm chân thành của đồng nghiệp dành cho mình, tôi chợt cảm thấy ấm lòng.
Nhưng tôi vẫn lạnh mặt, nhún vai, thản nhiên nói tiếp.
"Tôi không thấy khó chịu, tôi chỉ đơn giản là không muốn giải phẫu thi thể này thôi."
Lần này, các đồng nghiệp của tôi hoàn toàn sửng sốt, không hiểu tại sao tôi lại nói như vậy.
Đàn em nhân cơ hội này nhảy ra nói: "Chị Vương, sao em lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm."
"Thi thể lần này có liên quan đến một vụ án giết người rất nghiêm trọng. Bình thường, chị đã vội vội vàng vàng chạy tới rồi. Cớ sao lần này chị lại từ chối?"
Lời nói của đàn em đã phản ánh đúng suy nghĩ của mọi người.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, đàn em đảo mắt, run rẩy nói tiếp.
"Chị Vương, hay chị nhận hối lộ của hung thủ rồi cố tình giúp hắn che đậy chứng cứ..."
Vừa dứt lời, một tiếng sấm lớn vang lên.
Các đồng nghiệp nhìn tôi với vẻ không tin nổi, vẻ mặt họ lộ rõ sự bối rối và khó hiểu.
Nhưng tôi vẫn nhắm mắt làm ngơ, hình ảnh kiếp trước ùa về trong trí óc.
2
Ở kiếp trước, khi thi thể nữ được đưa đến đây, toàn thân cô ấy đầy vết bầm tím.
Mặc dù đã quen với sóng to gió lớn, tôi vẫn không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Vì vậy, sau khi đàn em khóc lóc, giục tôi đi đòi công lý cho người đã khuất, tôi đã quyết định lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi.
Nhưng trong quá trình phẫu thuật, tôi đã không thể kiểm soát được đôi tay của mình nên đã cầm nhầm dao hoặc cắt nhầm thịt.
Cả người cứ run rẩy không thôi, cảm thấy đây không còn là đôi tay của tôi nữa mà vụng về như đôi giò lợn.
Các đồng nghiệp của tôi rất thất vọng về tôi, còn tên bạn trai và đàn em thì chỉ trích tôi:
"Vương Xán Xán, thân là đội trưởng đội pháp y, em lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!"
"Đúng vậy, chị Vương, chị vẫn luôn tự xưng là pháp y quỷ thủ, sao ngay cả dao cũng không cầm được!"
Đối mặt với mọi sự nghi ngờ, tôi rất muốn giải thích rằng mình không cố ý, nhưng ngay nhát cắt tiếp theo, tôi lại cắt đứt thêm một mảng thịt nữa từ thi thể.
Cái xác để người ta có thể căn cứ vào để lấy bằng chứng xác thực đã bị tôi phá hủy đến mức không thể nhận dạng được. Do thiếu bằng chứng, gia đình nạn nhân đã thua kiện.
Sau khi nghe tin, tôi bàng hoàng đi tìm lãnh đạo của mình, nhưng lại gặp người nhà nạn nhân đến yêu cầu giải thích.
Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta hiện lên sự thù hận.
"Vương Xán Xán, tất cả là lỗi của cô, chính cô đã xóa hủy hoại hết chứng cứ trên cơ thể vợ tôi khiến chúng tôi thua kiện rồi!"
"Cô nói đi! Có phải cô đã bị hung thủ hối lộ, cố tình không khám nghiệm tử thi vợ tôi một cách tử tế không?"
"Tôi đã hỏi thăm khắp nơi rồi. Cô chính là bác sĩ pháp y giỏi nhất của Cục điều tra hình sự, cô không thể nào phạm phải sai lầm như vậy được!"
Trước lời lăng mạ của gia đình người đã khuất, tôi chỉ biết bật khóc nức nở, nói lời xin lỗi.
"Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi. Tôi thực sự không nhận bất kỳ khoản hối lộ nào. Chỉ là tay tôi không được thoải mái, đột nhiên mất kiểm soát. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra..."
Nhưng đàn em đã hét lên và ngắt lời tôi.
Cô ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe, "Chị, em dấn thân vào ngành khoa pháp y là vì chị. Họ nói chị có thể nhận dạng bất kỳ loại tử thi nào. Chị là bác sĩ pháp y giỏi nhất ở khoa điều tra hình sự."
"Chị là người có năng lực như vậy, nhưng vì lý do ích kỷ của bản thân, chị đã bịa ra lời nói dối về việc tay chị không thoải mái để lừa gạt gia đình nạn nhân. Em sẽ không bao giờ tôn trọng chị nữa. Chị hoàn toàn không xứng đáng với vị trí của mình!"
Cô ta vừa dứt lời, bạn trai tôi ở phòng kỹ thuật bên cạnh đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt toát lên vẻ ghê tởm.
"Anh còn đang tự hỏi tại sao đột nhiên trong thẻ ngân hàng của em lại có thêm một khoản tiền. Anh hỏi em tiền từ đâu ra thì em nhất quyết không chịu nói. Em còn bảo anh đừng xen vào nữa, không được nhắc đến những chuyện không nên nói."
"Chẳng trách em không cho anh nhắc đến. Thì ra em đang cảm thấy chột dạ vì nhận tiền của kẻ giết người!"
Trước mặt mọi người, bạn trai tôi đã cáo buộc tôi nhận hối lộ.
Người thân của người đã khuất vô cùng tức giận. Anh ta rút một con dao từ trong túi ra, đâm tôi ngay tại chỗ.
Chín mươi chín đòn tấn công liên tiếp, đòn nào cũng chí mạng.
Sau khi tôi chết, xác tôi bị ném ở cửa, bị mọi người giẫm đạp. Thậm chí còn chưa được chôn thì đã bắt đầu bốc mùi hôi thối.
Tuy nhiên, bạn trai và đàn em, những kẻ âm mưu chống lại tôi, lại được thăng chức, tăng lương rồi tỏ vẻ liêm chính đi tìm kiếm công lý cho gia đình nạn nhân.
Cơ thể tôi run lên dữ dội, tiếng giục giã của đàn em kéo tôi trở về thực tại.
"Chị Vương, chị nói đi, có phải chị đã nhận hối lộ nên mới cố tình không khám nghiệm tử thi không?"
"Chị im lặng vì cảm thấy có lỗi sao? Vậy thì em sẽ coi như chị đồng ý. Em sẽ báo cáo với lãnh đạo!"
Nhác thấy đàn em đang cố gắng hết sức để giẫm chết tôi, ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo, một nụ cười hiện lên ở khóe miệng.
Với giọng điệu mập mờ, tôi lạnh lùng nói: "Được, vậy thì đi tố cáo tôi đi."
"Ngay cả trước mặt lãnh đạo, tôi vẫn sẽ từ chối thực hiện khám nghiệm tử thi!"