Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì hôn ước từ tấm bé, tôi bị bắt gả cho một người thợ sửa xe. Người thợ sửa xe này trông rất dữ dằn, lại còn xấu tính, không cầu tiến, còn nói tôi yếu ớt khó nuôi.
Tôi ghét anh lắm! Tôi chỉ thích anh trai nuôi đối với tôi ôn hòa săn sóc.
Nhưng sau này, khi anh trai nuôi âm mưu chiếm đoạt tài sản, liên hợp với bạn thân của tôi hại chết tôi, chỉ có người sửa xe kia phát điên rồi báo thù cho tôi.
Cả người anh đầy máu tươi dơ bẩn, mà khi tới gần bia mộ của tôi lại thật cẩn thận mà lau khô tay, cười nhạo chính mình:
“Nhất định là em sẽ mắng tôi bẩn muốn chết.”
Khi nói chuyện, hốc mắt đỏ bừng.
Mở mắt ra, tôi lại trở về ngày ầm ĩ muốn ly hôn với người thợ sửa xe.
Bên tai tôi là cô bạn thân trong tối ngoài sáng chỉ trích người thợ sửa xe không xứng với tôi, khuyên tôi đi tìm anh trai nuôi.
Tôi ghi âm lại, quay đầu gửi cho người thợ sửa xe: “Có người xúi giục dụ dỗ vợ anh, khiến anh phải đội nón xanh, anh có quan tâm không?”
1.
“Người yêu của Lâm Tư Dư đã mời được một người thợ thiết kế đỉnh cấp thế giới để thiết kế chiếc nhẫn đính hôn, nghe nói vẫn là tác phẩm của người kia. Cô ta trước kia cái gì cũng không bằng cậu.”
An Vân Vân nói với ngữ khí bất mãn, như thể là thay tôi bênh vực kẻ yếu.
“Hiện tại đã là thời đại nào rồi còn có kiểu ép duyên như thế? Cậu từ nhỏ tới giờ, bên người đều là những đồ vật tốt nhất, kết quả lại chỉ nhận được một chiếc nhẫn trơn, Từ Sính kia rõ ràng là không để cậu ở trong lòng.”
Cô ta vừa nói, vừa muốn lôi kéo tôi, ngữ khí trở nên kích động hơn: “Đúng rồi Miên Miên, anh Lục Minh sắp về nước rồi, nếu anh ấy nhìn thấy cậu chịu ấm ức lớn như vậy, anh ấy sẽ đau lòng đến đâu.”
Tôi nghe An Vân Vân oán giận, lại tránh đi cánh tay cô ta duỗi lại đây.
“Miên Miên?” An Vân Vân kinh ngạc.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, giống như đang ấm ức: “Vậy cậu nói mình phải làm sao bây giờ?”
Trong đáy mắt An Vân Vân hiện lên một chút đắc ý.
“Anh Lục Minh sau khi về nước chắc chắn sẽ giúp cậu! Mình nói nè, hay là nhân cơ hội này, cậu ly hôn với người kia đi, dù sao cũng có anh Lục Minh rồi.”
Anh Lục Minh trong miệng cô ta là anh nuôi của tôi Thẩm Lục Minh, cũng là người hại tôi kiếp trước.
Mà đời trước, tôi nghe lời An Vân Vân, trong ngày hôm nay ầm ĩ muốn ly hôn với Từ Sính. Còn giận dỗi bỏ nhà trốn đi, khiến cho Từ Sính đi tìm tôi lại bị Thẩm Lục Minh thiết kế tai nạn xe cộ, từ đó trở thành người què.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, Từ Sính hoàn toàn lãnh đạm đối với tôi.
Cho đến trước khi chết, tôi mới biết được Từ Sính nghe lời nói thật thật giả giả của An Vân Vân mà hiểu lầm là tôi đã gây ra chuyện này.
Nhưng sau đó, lại cũng chỉ có anh không màng tất cả mà báo thù cho tôi.
Tôi nhịn không được mà thảng thốt trong lòng.
An Vân Vân vẫn còn đang thử với tôi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Tôi như cũ không nói gì, nhưng thần sắc đã buông lỏng.
Vì thế, cô ta nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói: “Tóm lại, dù cậu làm gì mình cũng đều ủng hộ cậu.”
Đúng là có dáng vẻ của bạn tốt.
Tôi vô cùng cảm kích cười với An Vân Vân, quay đầu lại gửi bản ghi âm cho Từ Sính và ông nội.
Tôi nghĩ một chút, rồi hỏi Từ Sính: “Có người xúi giục vợ anh cho anh đội nón xanh, anh có quan tâm không?”
2.
Từ Sính là một người thợ sửa xe
Một người thợ sửa xe, cho dù nhìn từ phương diện nào cũng không xứng với tôi.
Nhưng bởi vì người nhà thế hệ trước sau khi say rượu đã ước định hôn nhân từ bé, tôi phải kết hôn với Từ Sính.
Dĩ nhiên là tôi cảm thấy không hài lòng.
Đặc biệt là Từ Sính rất hung dữ, tính tình lại không tốti, còn không cầu tiến, anh thường chép miệng, cúi đầu nhíu mày không vui mà nhìn tôi: “Thật là yếu ớt, không dễ nuôi tí nào hết!”
Tôi tức đến nỗi luôn muốn đánh anh.
Cho nên, sau khi kết hôn, tôi không cho phép Từ Sính chạm vào, lại còn đòi ly hôn.
Nhưng Từ Sính từ trước đến nay tính tình không tốt đều nhịn. Tôi vốn là tưởng anh thích tiền của nhà tôi. Nhưng hiện tại…
Tôi nhìn điện thoại mãi mà không nhận được tin nhắn trả lời của Từ Sính, lại cảm thấy hồi hộp không chờ nổi mà đi tìm gặp anh một lần.
Nghĩ đến kiếp trước sau khi chết đi theo Từ Sính nhìn thấy mọi thứ, tôi hừ một tiếng. Anh rõ ràng là yêu tôi muốn chết!
Mà hốc mắt lại nhịn không được mà đỏ lên, rầu rĩ khó chịu.
3.
Từ Sính ở trong một phòng trọ nhỏ bên cạnh xưởng sửa xe. Bởi vì chúng tôi cãi nhau, cũng là tôi khó chịu mà đuổi anh đi.
Dọc theo đường đi, tôi đã nghĩ kỹ, đợi lát nữa làm thế nào cúi đầu với Từ Sính, về sau phải đối với anh tốt như thế nào.
Cho đến khi tôi không gọi được điện thoại cho Từ Sính, lại ở bên ngoài xưởng sửa xe tí nữa thì bị mưa xối ướt như chuột lột.