Văn Nguyệt - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12


Trần Như Sơn bị tôi làm cho tức giận:


“Con mẹ mày ——”


Tôi không cho anh ta cơ hội chửi tôi tiếp.


Túm lấy tóc anh ta, đè thẳng mặt vào chiếc bánh sinh nhật.


Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.


Các cô bạn gái hét toáng lên:


“Anh cả, anh sao rồi?!”


Hai người anh khác của Trần Vọng Dã, miệng thì rất lo lắng.


Nhưng thân thể vẫn đứng im.


Lạnh lùng nhìn Trần Như Sơn.


Cuối cùng, Trần Như Sơn cũng phản ứng lại: “Bọn mày mù à?! Mau giúp tao kéo cô ta ra!”


“Nhưng mà, anh cả, nam nữ thực thụ bất thân mà…”


“Thế lúc chúng mày đi tán gái ngoài kia, sao không nói thực  thụ bất thân hả!”


“Dù sao cô ta cũng là gia sư do bố mời về.”


Trần Như Sơn không nói được, lập tức chuyển lửa đạn về phía tôi:


“Cô chỉ là gia sư! Dám làm như thế với tôi? Tôi sẽ khiến cô ăn không tiêu, chạy không nổi!”


“Được thôi.”


Tôi giơ điện thoại lên:


“Lúc nãy anh xúc phạm mẹ của Trần Vọng Dã, tôi đã quay video lại hết rồi. Tôi không ngại gửi cho bố của anh và bên truyền thông.”


“Bố anh tuy tệ bạc, nhưng ông ta rất thông minh. Ông ta luôn đóng vai hình ảnh doanh nhân lương thiện trước mặt công chúng. Anh đoán xem, nếu đoạn video này truyền ra, sẽ như thế nào?”


“Con riêng của ông ta, xúc phạm vợ và con ruột của ông ta, sẽ — ra —- sao?”


Ánh mắt Trần Như Sơn lóe lên vẻ hoảng sợ.


Anh ta đẩy tôi ra, chạy ba bước đã ra đến cửa.:


“Hôm… Hôm nay không tính toán với cô…”


Anh ta vội vàng lên xe, chạy trốn.


Hai người anh còn lại, sau khi xem xong trò vui, cũng vui vẻ rời đi.


Phòng khách trở lại yên tĩnh.


Tôi quay sang nhìn Trần Vọng Dã: “Còn ngây ra?”


Lúc này Trần Vọng Dã mới phản ứng lại: 


“Cảm ơn cô…”


“Không cần cảm ơn tôi, tôi không hoàn toàn giúp cậu.”


Tôi nhìn lên di ảnh của phu nhân Lý Lan đặt trên kệ tủ:


“Bà ấy rất đẹp, và cũng rất hiền hậu. Tôi không cho phép bất kỳ ai xúc phạm bà ấy.”


Trần Vọng Dã kinh ngạc: “Cô quen mẹ tôi à?”


“Bà ấy từng giúp tôi.”


Tôi không nói dối.


Mặc dù phu nhân Lý Lan đã mất sớm, nhưng bà từng để lại một quỹ từ thiện.


Dùng để giúp đỡ các cô gái nghèo không được đi học.


Tôi là một trong những cô gái được giúp.


Lúc nhà họ Trần tìm tôi, muốn tôi làm dạy học thêm cho Trần Vọng Dã.


Tôi đồng ý ngay không chút do dự, cũng là vì ẩn chứa lý do này.


Trần Vọng Dã hỏi: “Cô không sợ Trần Như Sơn vạch trần lời nói dối của cô à?”


“Cậu nói, quay video đấy hả?”


Tôi cười khẩy.


Đúng vậy, tôi thực ra chẳng hề quay lại bằng chứng nào cả.


Chuyện xảy ra quá nhanh, chẳng ai có thể đoán trước.


Trần Như Sơn chỉ cần hơi tỉnh táo một chút, có thể nghĩ ra chuyện đó.


Tôi hoàn toàn không có cơ hội để quay video.


May mắn, anh ta vốn là loại vô dụng.


Lại bị rượu ăn mòn khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại sự hoang mang và sợ hãi.


“Anh ta có tin hay không không quan trọng. Quan trọng là anh ta phải hiểu được, chúng ta không phải hạng dễ bắt nạt.”


Trần Vọng Dã sững người:


“Chúng ta?”


“Đúng vậy.”


Ánh mắt tôi kiên định nói lại:


“Chúng ta.”


13


Hai chữ đó khiến Trần Vọng Dã xúc động.


“Từ ngày đầu tiên, tôi đã nhận ra.” Cậu ấy thì thầm: “Gan cô lớn thật đấy.”


“Không phải gan tôi lớn, mà là tôi chẳng sợ chết. Mạng rẻ như bèo, cùng lắm thì mất thôi.”


Tôi xắn tay áo, bắt đầu dọn đống kem dưới đất.


Trần Vọng Dã cũng ngoan ngoãn lại giúp.


Chúng tôi hiếm khi bỏ qua thành kiến với nhau, bắt đầu trò chuyện.


“Cậu định cứ để họ bắt nạt mãi thế à?”


“Bố tôi không thích tôi, chẳng còn cách nào.”


“Không, có nhiều cách đấy.”


“Cái gì?”


“Cậu làm ngược lại, hãy bắt nạt lại họ đi.”


“Dương Văn Nguyệt, cô đang nói đùa à…”


“Không đùa đâu.”


Vẻ mặt tôi nghiêm túc:


“Sau một tháng tiếp xúc, tôi thấy cậu rất thông minh. Chỉ cần cậu muốn học, là có thể hiểu bài rất nhanh. Trước đây cậu thi kém, là cố tình đúng không? Cậu muốn dùng cách đó để thu hút sự chú ý của bố mình?”


Bị tôi nói trúng.


Trần Vọng Dã mở miệng định phản bác, nhưng không nói được một chữ nào.


“Không cần thiết. Trần Vọng Dã, cậu sống, không phải để người khác thích. Thay vào đó, cậu hãy nỗ lực giành lấy toàn bộ sản nghiệp trong tay bố cậu. Bắt ông ta nghỉ hưu, bắt ông ta thất nghiệp, để ông ta phải nhìn sắc mặt của cậu mà sống.”


Tôi giống như một gian thần xúi giục hoàng tử tạo phản.


Nhưng Trần Vọng Dã… Dường như đã bị tôi thuyết phục?


Tôi tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:


“Còn lũ bạn bè hư hỏng của cậu nữa, lúc cậu cần chúng nhất, chúng ở đâu? Khi cậu bị đám Trần Như Sơn ức hiếp, chúng không giống như tôi, công khai đứng về phía cậu?”


Đó là sự thật.


Ánh mắt Trần Vọng Dã run lên, hỏi: “Còn cô thì sao? Sao cô dám?”


“Vì tôi thấu hiểu cậu.”


Trần Vọng Dã im lặng rất lâu.


Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu.


Cái nóng oi ả của mùa hè, hóa thành dã tâm, bùng nổ trong cơ thể thiếu niên.


Phu nhân Lý Lan.


Con trai của bà, đã hơi lệch hướng.


Tôi giúp cậu ấy uốn lại.


Cũng coi như là báo đáp ơn nghĩa của bà.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo