Văn Nguyệt - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

17


Công việc mà Trần Tổng giới thiệu nằm ở thành phố C.


Đó là một công ty nằm trong top 500 doanh nghiệp lớn, cơ hội thực sự rất quý giá.


Tôi phấn khích như thể vừa được tiêm máu gà.


Nỗ lực làm việc, không ngừng tích lũy kinh nghiệm.


Ngoài buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tôi gần như không quay lại thành phố A.


Thoáng một cái, hai năm đã qua.


...


Quay lại thành phố A, là vì thay đổi công việc.


Tôi đã từ chức ở công ty lớn đó.


Chuyển sang làm việc cho tập đoàn thuộc sở hữu của Trần thị.


Lý do đơn giản, lương của Trần thị trả cao hơn.


Những ngày sau khi chuyển việc đều bình yên.


Cho đến ngày thứ sáu.


Bộ phận của chúng tôi tham gia thông báo tuyển dụng tại Đại học A.


Trước khi chương trình bắt đầu, tôi ngồi ở hậu trường chơi game.


Ngoài kia hình như có người nào đó đến.


Các đồng nghiệp ở cửa đang chào hỏi rất nhiệt tình.


Tôi thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"


Đáp Từ - người bạn chơi game ngồi cạnh tôi nói: "Con trai ông chủ."


"Trần Như Sơn hay Trần Lạc Thủy, hay là..."


"Người nhỏ nhất, Trần Vọng Dã."


Tôi sững người.


Đáp Tử: "Ê? Ê? Cậu không bấm kỹ năng à, cậu sẽ bị đối phương tiêu diệt đấy."


"Trần Vọng Dã, chẳng phải cậu ấy đã đi du học rồi sao?"


"Không ai biết chuyện gì, nghe nói là đã đưa đi du học rồi, nhưng kết quả là tiểu thiếu gia đột nhiên thay đổi ý định, học lại một năm để thi đại học, cuối cùng còn đậu vào Đại học A đấy!"


Đáp Tử chậc chậc tỏ vẻ kinh ngạc:


"Cậu nói xem có thần kỳ không chứ. Vốn tưởng đâu là học sinh cá biệt không trông cậy gì được nữa, giờ lại thành miếng bánh ngọt trong mắt ông chủ rồi... Nhanh lên, đừng chơi nữa, anh ấy vào rồi!"


Tôi vô thức ngẩng đầu lên.


Hình bóng đó, quen thuộc đến mức tim tôi đập lỡ nhịp.



18


Trần Vọng Dã không nhìn thấy tôi.


Cậu ấy chỉ đi đến cửa, lên tiếng chào hỏi với nhân viên quản lý.


Hai năm không gặp, cậu ấy lại cao hơn.


Khí chất trên khuôn mặt đã trầm ổn hơn nhiều.


Với Trần Vọng Dã trong mơ, càng ngày càng giống.


Sau khi thông báo tuyển dụng kết thúc, tôi và các đồng nghiệp phụ trách việc thu dọn.


Họ đang bàn tán về chuyện của Trần Vọng Dã:


"Mấy người đã nghe qua scandal của tiểu thiếu gia chưa?"


"Chuyện gì chuyện gì?"


"Chính là chuyện anh ấy thích một cô gái, chung thủy đến dại khờ luôn ấy."


"Chậc, trong 'Lạc đà Tường Tử' có nói, từ xưa đa tình chỉ xuất hiện trong những gia đình giàu có."


"Là Hà Tri Lạc sao? Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã, gia đình cũng môn đăng hộ đối."


Động tác của tôi dừng lại một chút, im lặng lắng nghe.


"Tôi cũng nghe nói là Hà Tri Lạc."


"Mới mấy hôm trước, Weibo Hà Tri Lạc đăng một bức ảnh nắm tay, có người nói, đó là với Trần Vọng Dã."


"…"


Nghe một lúc, tôi thất thần.


Đến nỗi, tôi cũng không để ý, những đồng nghiệp đứng sau tôi bỗng nhiên im bặt.


"Làm phiền lấy cho tôi dây cột tóc với."


Tôi cúi đầu nói.


Một lúc lâu, không có ai trả lời.


Tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên.


Lập tức thấy, Trần Vọng Dã đang cầm một bó dây cột.


Đứng ngay sau lưng tôi.

 

19

 

Các đồng nghiệp hết sức ăn ý đều im lặng.

 

Trần Vọng Dã đung đưa dây cột, từng cái từng cái.

 

Vỗ mạnh vào lòng bàn tay cậu ấy, cũng như đang đánh vào trái tim tôi.

 

"Chịu quay về rồi à?"

 

Giọng cậu ấy nghe thờ ơ:

 

"…Lâu rồi không gặp.”

 

"Khó khăn lắm cô mới nhớ đến tôi, cô (giáo) Tiểu Dương."

 

Cậu ấy nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.

 

Từ hai năm trước cho đến tận bây giờ đều chưa từng gọi xưng hô như vậy.

 

Giờ thì lại gọi như thế.

 

Tôi nhắm mắt nói: "Chúc mừng cậu thi đỗ Đại học A."

 

Trần Vọng Dã khẽ “xùy” một tiếng.

 

Nếu như nói, hai năm trước, cậu ấy chỉ là một kẻ nghịch ngợm thích trêu chọc.

 

Thì bây giờ, cậu ấy đã trưởng thành, sự nghiêm nghị và lạnh lùng trên khuôn mặt cũng rõ rệt hơn.

 

Tôi chống đầu gối đứng dậy.

 

Trần Vọng Dã liếc nhìn trang phục của tôi.

 

Một chiếc áo sơ mi trắng.

 

Một vài giấc mơ bỗng ùa được gợi nhớ lại.

 

Ánh mắt của cậu ấy trở nên sâu thẳm, u tối không rõ.

 

Một đồng nghiệp kéo tôi qua, nhỏ giọng nói: "Văn Văn, cậu biết Trần Vọng Dã à?"

 

"Tôi đã từng dạy kèm cậu ấy."

 

"Nhưng bầu không khí giữa hai người, hình như không mấy thân thiện cho lắm?"

 

Tôi mím môi: "Chắc là vì tôi quá nghiêm khắc khi dạy cậu ấy."

 

Đồng nghiệp không nghi ngờ gì:

 

"Bỏ qua chuyện này đi. Tối nay chúng ta đi ăn mừng nhé, chúc mừng hôm nay thông báo tuyển dụng sẽ thành công tốt đẹp."

 

"Được, được."

 

Mọi người ồn ào hùa theo.

 

Lúc này, đột nhiên một đồng nghiệp từ bộ phận E hỏi: "Tiểu thiếu gia có đi muốn cùng không?"

 

Những đồng nghiệp khác hận không thể muốn đạp vào anh ta:

 

"Cậu nói nhảm gì vậy, người ta còn phải đi học mà!"

 

"Đúng đấy, tiểu thiếu gia bận lắm..."

 

"Không bận."

 

Trần Vọng Dã cười mỉm, ánh mắt hướng về phía tôi:

 

"Trùng hợp thật, tối nay không có lớp."

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo