Vầng trăng vĩnh viễn không lặn - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

PHIÊN NGOẠI GIANG TƯ DỮ

 

Giang Tư Dữ đã gặp Kiều Di ở trường cách đây rất lâu.

 

Cô ấy đang mang theo một cây đàn guitar.

 

Da rất trắng và đôi mắt hạnh nhân to và sáng.

 

Mặc áo tay ngắn in chữ và váy công sở, cô mặc trang phục theo phong cách cổ điển của Mỹ.

 

Tóc đuôi ngựa được buộc cao và đôi chân dài thẳng mượt.

 

Nhẹ nhàng ngân nga, bước về phía hoàng hôn màu hồng cam.

 

Giang Tư Dữ, người đang vội đi họp, vô thức chạy chậm lại, quay mặt lại và liếc nhìn vài lần.

 

Một ý tưởng chợt đến trong đầu ——

 

Cô gái này thật ngầu.

 

Lần thứ hai gặp lại Kiều Di là ở trên xe buýt.

 

Anh ấy sẽ đến Công viên Rừng rậm để quan sát và ghi lại một loại thảo mộc nước ngọt rất được quan tâm.

 

Xe buýt chạy êm ru trên đường nhựa, cửa sổ mở rộng, sự buồn tẻ trong xe bị làn gió buổi tối mát mẻ thổi bay đi.

 

Giang Tư Dữ có chút buồn ngủ nên nhắm mắt nghe nhạc.

 

Hai phút sau, không mở mắt, anh nhấn nút tạm dừng trên tai nghe.

 

Có người đang cãi nhau.

 

Âm thanh đủ lớn để át đi sóng âm thanh trong tai nghe của anh.

 

Bản chất của con người là ăn dưa và xem náo nhiệt.

 

Giang Tư Dữ, một sinh vật thần tiên, cũng không thể tránh khỏi.

 

Cơn buồn ngủ đã qua đi, anh chăm chú lắng nghe.

 

Nguyên nhân là do chàng trai ngoại tình với một người bạn khác giới và bị cô gái phát hiện.

 

Kết quả là anh ta không chỉ dùng những lời lẽ mạnh mẽ mà còn buộc tội cô gái có suy nghĩ ngông cuồng, thậm chí còn tìm cách chia tay cô gái để khiến cô phải thỏa hiệp.

 

Thật không biết xấu hổ.

 

Giang Tư Dữ thầm nhận xét trong lòng.

 

Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân chạy khắp đường phố.

 

May mắn thay, cô gái không thỏa hiệp và chia tay một cách lưu loát.

 

Với tư cách là người ngoài cuộc, anh chỉ thở phào nhẹ nhõm cho cô gái nhưng ngay sau đó, quả dưa lại rơi vào người anh.

 

Anh trở thành chàng trai chính cung không được công khai.

 

Giang Tư Dữ: ?

 

Sao tôi lại không biết nhỉ?

 

Nhưng tất cả những điều này không nề hà gì cả.

 

Điều quan trọng là chiều cao của anh là 186,14.

 

Tuân thủ nguyên tắc nghiêm khắc và thực dụng, anh không thể không mở miệng.

 

Ngẩng đầu lên, anh mới nhận ra hai người này trông quen quen.

 

Lương Ngật Châu rất nổi tiếng ở trường và ăn chơi một cách đ.i.ê.n cuồng, Giang Tư Dữ biết anh ta.

 

Người còn lại là cô gái cầm cây đàn guitar.

 

Tên cô ấy là Kiều Di.

 

Kiều Di rất sợ Giang Tư Dữ sẽ vạch trần cô.

 

Cô nắm chặt áo khoác của anh, cổ tay thon dài, mạch máu dưới da mơ hồ hiện rõ.

 

Một đôi mắt to đỏ hoe và ngấn nước.

 

Cô ấy đang cầu xin.

 

Đôi mắt sáng hình quả hạnh khi lần đầu gặp nhau đã mờ đi, đầy mệt mỏi và hoảng sợ.

 

Mối quan hệ của cô với Lương Ngật Châu khiến cô rất xấu hổ.

 

Giang Tư Dữ im lặng một lúc rồi cũng hợp tác với cô.

 

Anh không biết mình đang nghĩ gì.

 

Có lẽ anh chỉ muốn làm Kiều Di vui vẻ mà thôi.

 

Trên vỉa hè, Kiều Di mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh.

 

Anh cầm kem, nhìn chiếc taxi rời đi rồi gửi tin nhắn cho Kiều Di giới thiệu bản thân——

 

"Tôi là Giang Tư Dữ từ Trường Luật."

 

Bên kia rep lại một cách nhanh chóng——

 

"Tôi là Kiều Di đến từ Viện Công nghệ Thông tin."

 

Kèm theo là gói biểu tượng cảm xúc "Xin chào" của sếp.

 

Anh ấy cắn một miếng kem và nghiêm túc tìm kiếm biểu tượng cảm xúc. Sau nửa giờ, anh ấy chọn một chú chó con hoạt hình mà anh ấy cho là dễ thương và gửi đi.

 

Giang Tư Dữ cảm thấy hơi bất an, anh đang chờ đợi.

 

Sau đó, anh đợi cho đến khi Kiều Di trả lời anh và yêu cầu anh đừng gửi những thứ xấu xí và kinh t.ở.m cho cô nữa.

 

Giang Tư Dữ: "..."

 

Khi màn đêm buông xuống, anh cất điện thoại di động.

 

Đứng bên lề đường nhìn xe cộ qua lại, anh chợt thấy trong lòng trỗi dậy một sự khó chịu khó tả.

 

Có lẽ anh ấy nên thêm thông tin liên lạc của cô gái chơi guitar ngày hôm đó.

 

Thay vì nhận ra điều đó sau một thời gian dài và đột nhiên hối hận.

 

Điều này cũng khiến đối phương không mấy vui vẻ.

 

 

Chiều thứ Hai, Giang Tư Dữ và ban Hậu Cần đang kiểm tra thiết bị trong khuôn viên trường và vô tình đụng phải Kiều Di và Lương Ngật Châu.

 

Cô ấy tự khen ngợi bản thân, nói "Dữ Dữ của tôi" và "thơm tho và mềm mại".

 

Dù biết là Kiều Di đang nói nhăng nói quậy nhưng Giang Tư Dữ vẫn không khỏi đỏ mặt.

 

Anh lấy hết can đảm để hỏi Kiều Di rằng biểu tượng cảm xúc của anh có thực sự xấu không và anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời.

 

May mắn thay đó là một sự hiểu lầm.

 

Kiều Di tuyệt vời đến mức cô ấy đã thành lập một ban nhạc của riêng mình mang tên Cold Rabbit.

 

Ngầu lòi và dễ thương.

 

Đơn xin sử dụng các tòa nhà trống sẽ được báo cáo cho trường đại học.

 

Giang Tư Dữ biết Kiều Di đang diễn tập ở tòa nhà cũ. Anh kiểm tra xem camera giám sát trong lớp học ở tầng đó để xem có hỏng không và nhanh chóng liên hệ với kỹ thuật viên để sửa chữa.

 

Họ thường tập luyện đến tối muộn.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo