Vầng trăng vĩnh viễn không lặn - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11

 

"Chào, thật trùng hợp."

 

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi cố gắng chống lại ý muốn che mặt bỏ chạy và chậm rãi nở một nụ cười cứng ngắc.

 

Kết thúc rồi, thanh danh trong sạch của Giang Tư Dữ đã bị tôi hủy hoại.

 

Hu hu hu, lỗi tôi.

 

Hai lần nói nhăng nói cuội đều bị chính chủ bắt được.

 

Lần này lại có rất nhiều người nghe thấy, tôi nóng lòng muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để bò vào.

 

"Giấu kỹ thật đấy, hai người quen nhau khi nào vậy?"

 

"Thật ngọt ngào, Giang Thần, tôi cũng muốn ~"

 

Có người vừa cười vừa trêu chọc.

 

Giang Tư Dữ đưa cuốn sổ trong tay cho người bên cạnh.

 

Anh liếc nhìn Lương Ngật Châu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, rồi chậm rãi bước tới.

 

"Kiều Di, bây giờ cậu có rảnh không?"

 

“Có.” Tôi trả lời cộc lốc, thậm chí không dám ngước lên nhìn anh.

 

 

Tiếng ve sầu ồn ào và bóng cây dày đặc.

 

Tôi đi bên cạnh Giang Tư Dữ và mở mồm xin lỗi một cách yếu ớt.

 

"Bạn học Giang, mình thực sự xin lỗi cậu, cậu yên tâm, mình sẽ làm rõ."

 

Vết đỏ trên chóp tai Giang Tư Dữ vẫn chưa mờ đi.

 

"Không sao đâu, không cần phải giải thích."

 

Gió mang theo giọng nói dịu dàng và mùi hương dễ chịu của anh.

 

Khác với loại nước hoa mà tên cặn bã Lương Ngật Châu thường xịt, Giang Tư Dữ toát lên một mùi thơm mát và ngọt ngào.

 

"Hả?" Tôi giật mình.

 

12

 

"Ý tôi là không cần xin lỗi vì hôm qua cậu đã mời tôi ăn kem nên tôi phải hợp tác với cậu." Giang Tư Dữ giải thích.

 

Anh ấy tốt quá.

 

Tôi lại một lần nữa thở dài trước lòng tốt của Giang Tư Dữ.

 

"Cảm ơn bạn học Giang. Nhưng mình không muốn ảnh hưởng đến cậu. Yên tâm, mình sẽ không bao giờ nói nhảm nữa."

 

Tôi chỉ còn biết khép hai ngón tay và giơ lên thề với trời.

 

Giang Tư Dữ không nói gì, sau một lúc im lặng, anh đột nhiên dừng lại.

 

Anh cúi xuống nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng và có chút phiền muộn.

 

"Những biểu tượng cảm xúc tôi gửi rất xấu xí và kinh tởm à?"

 

Hả? Cái gì?

 

Tôi lại choáng váng.

 

Bối rối, tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra và mở WeChat.

 

Trong hộp thoại giữa tôi và Giang Tư Dữ chỉ có một vài tin nhắn mà chúng mới được thêm nhau vào ngày hôm đó—

 

Anh ấy: "Tôi là Giang Tư Dữ từ trường Luật."

 

Tôi: “Tôi là Kiều Di đến từ Viện Công nghệ Thông tin.”

 

Kèm theo đó là biểu tượng cảm xúc "Xin chào" với nụ cười nham hiểm.

 

Gần nửa tiếng sau, người kia chậm rãi đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc “Xin chào” hình ảnh một chú chó con hoạt hình đang vẫy tay.

 

Tôi: "Đừng gửi cho tôi những thứ xấu xí và kinh tởm nữa!"

 

Cứu tôi! Đây là một sự hiểu lầm!

 

Lúc đó tôi giận Tiết Thuần đến mức đau đầu.

 

Một vài người bạn của Lương Ngật Châu đã chụp ảnh Lương Ngật Châu ngồi trong quán rượu với tấm lưng cô đơn và gửi cho tôi.

 

Giả vờ thương tâm.

 

Tôi cảm thấy buồn nôn nên giận dữ gõ dòng chữ này.

 

Sau đó copy paste cho tất cả rồi gửi cho một loạt người mới gửi tin nhắn mới nhất.

 

Tôi mù rồi.

 

Tin nhắn này cũng được gửi đến Giang Tư Dữ.

 

 13

 

"Không, không! Mình gửi nhầm! Cún con dễ thương lắm, không hề xấu xí chút nào!"

 

"Để mà nói kinh tởm, thì biểu tượng cảm xúc mình gửi cho cậu mới kinh tởm. Giang Tư Dữ, cậu đừng để tâm."

 

Mặt tôi đỏ bừng cố gắng hết sức để giải thích.

 

Anh ậm ừ, vẻ mặt thoải mái: “Cứ gọi tên tôi là được.”

 

Dừng một chút, anh ấy nói thêm: "Con thỏ tai cụp trong avatar của cậu rất ngầu."

 

Ôi chúa ơi, anh ấy thậm chí còn chú ý đến ảnh đại diện của tôi.

 

Tôi hãnh diện, chớp mắt và hào hứng đáp: “Đây là logo mình vẽ cho ban nhạc của bọn mình.”

 

"Ban nhạc?"

 

"Đúng vậy, mình đã thành lập một ban nhạc tên là Cold Rabbit. Mình là ca sĩ chính và các thành viên đều là bạn học từ các khoa khác nhau."

 

"Cậu giỏi thật đấy."

 

Tôi tỏ ra xấu hổ khi được khen ngợi.

 

Tôi thản nhiên nói: “Nếu trường tổ chức lễ hội âm nhạc thì thật tuyệt. Mọi người có thể thư giãn và bọn mình sẽ có cơ hội biểu diễn”.

 

Giang Tư Dữ gật đầu và nói với giọng dịu dàng: "Đây là một ý tưởng hay. Tôi sẽ đưa ra đề xuất với hiệu trưởng."

 

Anh ấy thực sự đã làm tôi cảm động muốn khóc.

 

Tôi do dự một lát: “Hiệu trưởng sẽ không mắng cậu chứ?”

 

"Không, hiệu trưởng rất tốt bụng." Giang Tư Dữ cong môi và mỉm cười dịu dàng, đôi mắt trong veo và sáng ngời.

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.

 

Nụ cười của anh đã đ.â.m thẳng vào lòng tôi.

 

Giang Tư Dữ, trông như tiên giáng trần thế mà lại có răng khểnh.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo