Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
22
Lễ hội âm nhạc dự kiến diễn ra trong nửa tháng nữa.
Sự cạnh tranh giữa các câu lạc bộ rất khốc liệt và ban nhạc chỉ giành được một suất cho một bài hát, nhưng tôi rất hài lòng.
Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Cold Rabbit và mọi người đều rất coi trọng nó.
Chúng tôi chọn lại những bài hát muốn cover, phối âm để khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn và sau đó bắt đầu tập luyện chăm chỉ.
Lương Ngật Châu không biết hà cớ gì mà cứ muốn gây rắc rối cho tôi, vừa tan học liền đến phòng học cầu xin tôi quay lại.
Tôi mở mồm “hỏi thăm” anh ta hai lần như bôi mật ong lên miệng, thế là từ sau anh ta không dám đến nữa.
Anh ta lại bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi từ những số điện thoại khác nhau.
Anh ta nói rằng anh ta biết bản thân sai rồi và đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Tiết Thuần.
Hãy cho anh ta một cơ hội khác.
Tôi không tái chế rác.
Cứ gọi một số là tôi lại chặn thêm một số.
Những cuộc trò chuyện hàng ngày của tôi với Giang Tư Dữ cũng bắt đầu trở nên thường xuyên hơn.
Hầu hết thời gian là anh ấy chủ động.
Nào là nam sinh trong trường có thể ăn hết nửa khay thức ăn chỉ trong một phút, rồi cây mọng nước trồng trong ký túc xá đã nở hoa, và một con bướm đang đậu trên vai anh…
Anh ấy sẽ chia sẻ những điều nhỏ nhặt thú vị như thế này với tôi.
Nhưng tôi lại không có gì để chia sẻ với anh ấy.
Ngoài hàng trăm biểu tượng cảm xúc được lưu trong điện thoại của tôi.
Tội lỗi, tội lỗi.
23
Nửa tháng sau, lễ hội âm nhạc của Giang đại bắt đầu.
Khi màn đêm buông xuống, sân khấu đã được dựng lên và nhiều người không ngừng đổ về sân thể dục.
Tôi ngâm nga một bài hát và đợi Giang Tư Dữ ở cổng sân. Anh ấy nói muốn cho tôi xem một thứ.
Trước khi kịp gặp mặt anh ấy, thì tôi đã phải chạm mặt tên ôn thần Lương Ngật Châu.
“Tí nữa hát không hay thì đừng có mà xấu hổ.” Anh ta nói với ngữ điệu không mấy thiện cảm.
Miệng chó không thể nhả ra ngà voi.
“Tôi hát dở là để cứu anh đấy.” Tôi hừ một tiếng.
"Kiều Di, em có thể ngừng mắng tôi được không?"
"Ồ, tôi sẽ cười vào cái bản mặt anh mãi mãi."
Lương Ngật Châu trầm mặc mấy giây, thanh âm trở nên căng thẳng.
"Kiều Di, chúng ta hãy làm hòa đi. Tôi biết mình đã sai rồi. Tôi không nên mập mờ với Tiết Thuần dưới danh nghĩa bạn bè. Tôi sẽ thay đổi, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa."
"Hôm đó chỉ vì tôi ghen tị đến mất trí mà thôi. Làm sao tôi có thể để người khác đánh em cơ chứ?"
"Trước đây quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chúng ta cùng nhau đi sở thú và công viên giải trí, em còn đồng ý mùa đông này cùng tôi đi ăn lẩu và trượt tuyết.”
“Cuối tuần này em có thời gian không? Tôi đưa em tới công viên để xem đom đóm tiếp nhé?”
Đôi mắt anh ta lấp lánh niềm hy vọng.
"Không, bởi vì tôi phải đi cùng cô ấy." Giang Tư Dữ, người đến muộn, đã trả lời thay tôi.
24
Chúng tôi đi thẳng tới sân thể.
Lương Ngật Châu không chịu nhượng bộ, cứ ở bên cạnh tôi lặp đi lặp lại rằng mình đã sai.
Âm thanh vo ve như ruồi bay, làm tôi đau đầu.
Vì Giang Tư Dữ đang ở đây nên tôi phải tỏ vẻ dè dặt và văn minh hơn.
Tôi đã kìm nén rất nhiều “lời ngọt ngào” để không bị bật ra khỏi cổ họng và cố gắng hết sức để phớt lờ anh ta.
Giang Tư Dữ đột nhiên dừng lại.
"Lương Ngật Châu, chữ Châu trong tên của cậu là châu nào vậy?"
"Ốc đảo, làm sao?" Lương Ngật Châu nâng cằm, vẻ mặt không vui.
"Khó trách có nhiều nét như vậy."
Những lời c.h.ử.i bới cao siêu thường g.i.ế.t người mà không đổ máu.
Khi Lương Ngật Châu sững sờ và nghĩ đi nghĩ lại những lời này, Giang Tư Dữ đã nắm lấy cổ tay tôi và dẫn tôi đi.
Tôi mỉm cười suốt chặng đường.
Tôi không ngờ rằng Giang Tư Dữ lại thể hiện khí chất ngầu lòi như vậy khi ra tay.
"Hôm nay trông cậu thật xinh đẹp."
Giang Tư Dữ có vẻ hơi xấu hổ và thay đổi chủ đề một cách bất tự nhiên.
"Ừm, mình cũng nghĩ vậy."
Tôi nhìn xuống bản thân mình và đón nhận lời khen của anh một cách hào phóng.
Tôi trang điểm mắt màu hồng xám, mái tóc dài gợn sóng được điểm vài sợi bạc và được buông xõa ra sau lưng.
Tất dài đến bắp chân, váy ngắn, và cả đôi bốt dài nữa.
Vừa ngọt ngào lại pha chút quyến rũ.
Làm sao có thể không đẹp cho được?
"Nhân tiện, cậu muốn cho mình xem cái gì vậy?" Tôi chợt nhớ ra.
Giang Tư Dữ ra hiệu cho tôi nhìn vào quần áo của anh ấy.
Sau đó, tôi mới chú ý đến một chú thỏ tai cụp graffiti ngầu lòi được vẽ trên chiếc áo phông trắng đơn giản và sạch sẽ.
Anh ấy đang cổ vũ tôi.
"Tôi là fan số một của Cold Rabbit."
"Kiều Di, cố lên."
Giang Tư Dữ cong môi.
Dưới màn đêm đầy sao, đôi mắt đẹp của anh dường như tràn ngập ánh sao.