Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Thẩm Tinh Trạch nuốt nước bọt, mắt nhìn thẳng về phía trước không hề xao động: "Có!"
Thằng béo nhoài người về phía trước: "Là ai vậy!"
"Đó là câu hỏi thứ hai."
Thằng béo xoa xoa tay, tỏ vẻ rất hào hứng: "Chúng ta tiếp tục, tiếp tục nào..."
Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu vào sân.
Đó là ánh đèn pha mạnh của một chiếc ô tô.
Mặt Thẩm Tinh Trạch biến sắc, kéo tôi đứng dậy, nhét tôi vào sau tấm rèm cửa dày nặng: "Trốn cho kỹ, đừng lên tiếng."
Thế giới của tôi chìm vào bóng tối.
Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên, thằng béo và thằng tóc xoăn đồng loạt gọi: "Chú."
Giọng nói trầm ổn, uy nghiêm của người đàn ông trung niên vang lên: "Các cháu đều ở đây à!"
Thằng béo đáp: "Bọn cháu vừa ăn nhiều, ra ngoài hít thở không khí một chút."
Cả hai chạy ra ngoài.
Không khí gần như đông cứng, người đàn ông lên tiếng trước: "Dì con mua quà sinh nhật cho con, bảo bố mang đến."
"Tôi không cần."
"Dì ấy đã chọn rất lâu, luôn nghĩ đến con, con ngoan một chút."
"Giả tạo." Giọng Thẩm Tinh Trạch trở nên sắc lạnh: "Lẽ nào tôi thiếu chút tiền đó?"
Người đàn ông tức giận: "Con không thiếu tiền, nhưng con nhìn xem con bây giờ ra sao, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết số tiền mẹ con để lại! Nếu con được một nửa ngoan ngoãn như em trai con, bố cũng không đến nỗi phải lo lắng như vậy."
Thẩm Tinh Trạch đối đầu: "Sự lo lắng của ông, chính là sáu tháng sau khi mẹ tôi qua đời, ông đã cưới một người vợ mới đang mang thai vào nhà?
"Chắc ông đã quên, hôm nay không chỉ là sinh nhật tôi, mà còn là ngày giỗ của mẹ tôi.
"Nếu không có ông ngoại tôi đề bạt, ông Vương, ông có được địa vị và gia thế như bây giờ không?"
Người đàn ông tức đến thở dốc: "Bố là bố con!"
Thẩm Tinh Trạch cười khẩy: "Tôi họ Thẩm, ông họ Vương. Vương Tự Cường mới là con trai ông."
Người đàn ông giận dữ: "Được được được, bố muốn xem, cái vũng bùn này có thể dựa vào tiền của mẹ con mà sống được bao lâu."
Tiếng đóng cửa vang lên, căn nhà chìm trong im lặng.
Ngoài xa, pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Một năm mới đã đến.
Tôi cẩn thận vén rèm cửa, thấy Thẩm Tinh Trạch cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài từ khóe mắt, rơi xuống tấm thảm dày mà không tạo ra tiếng động.
Tôi từ từ bước đến, vừa như đang an ủi, vừa như đang tự nói với chính mình.
"Bố tôi, chưa bao giờ đón sinh nhật cùng tôi.
"Sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tiền mua bánh kem cũng bị bố tôi cướp đi đánh mạt chược.
"Cậu biết tại sao tôi lại lớn hơn cậu một tuổi không? Vì từ nhỏ tôi đã bị vứt ở quê, mãi đến khi bố tôi chắc chắn không thể sinh con trai, ông ấy mới đưa tôi về đi học.
"Một người đàn ông không kiếm tiền, không lo cho gia đình, không yêu thương con cái như vậy, mà mẹ tôi vẫn không nỡ ly hôn. Bà nói muốn cho tôi một gia đình trọn vẹn."
...
Thẩm Tinh Trạch từ từ ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: "Cậu xem, cuộc đời tôi giống như một vũng bùn, tôi phải cố gắng hết sức, không dám sai một bước nào.”
"Vì đối với những người nghèo như chúng tôi, đỗ vào đại học tốt, thực sự là con đường duy nhất."
Tôi từ từ đưa tay ra, nắm lấy tay cậu ấy: "Trên đời này không chỉ có mình cậu đáng thương, còn có tôi bầu bạn với cậu này!"
Mắt Thẩm Tinh Trạch đỏ hoe, cậu ấy đưa tay ra muốn kéo tôi vào lòng.
Tôi dùng tay còn lại chống vào ngực cậu ấy, lắc đầu.
Thằng béo và thằng tóc xoăn bước vào, thấy cảnh này lại định chuồn.
Tôi lùi lại hai bước, nở nụ cười rạng rỡ: "Tôi đã mua quà cho cậu."
Tôi lấy ra một chiếc túi giấy từ trong cặp sách.
Mở ra, bên trong là một chậu cây nhỏ.
"Đây là hoa trường thọ." Tôi đưa chậu cây ra trước mặt cậu ấy: "Thẩm Tinh Trạch, chúc cậu khỏe mạnh, sống lâu, để bố cậu, dì cậu và Vương Tự Cường thấy, cậu sẽ sống một cuộc đời thật ngẩng cao đầu."
Chậu hoa trường thọ nhỏ nhắn, lá xanh biếc, hoa nhỏ màu đỏ.
Tuy bình thường, nhưng lại có sức sống mãnh liệt.
Thằng béo bật cười: "Khỏe mạnh, sống lâu, lời chúc này thật là..."
Thẩm Tinh Trạch dùng hai tay đón lấy, nhìn sâu vào mắt tôi: "Cảm ơn, tôi rất thích món quà này."
Bị bố cậu ấy phá hỏng, chúng tôi cũng không còn tâm trạng ăn lẩu nữa.
Chúng tôi quyết định ra sân xem pháo hoa.
Ở thành phố đã cấm đốt pháo từ lâu.
Nhưng trong đêm khuya, pháo hoa ở ngoại ô bay lên trời, vẫn có thể thắp sáng đôi mắt chúng tôi.
Khi một bông pháo hoa lớn và rực rỡ sắp tàn, tôi khẽ hỏi: "Thẩm Tinh Trạch, cậu có muốn học hành tử tế không?"
Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, trong mắt vẫn còn tàn dư của pháo hoa.
"Tôi luôn muốn rời khỏi đây, đi thật xa, đến Bắc Kinh, đến Thượng Hải, đến những nơi không ai biết tôi, không ai hỏi về quá khứ của tôi." Tôi ngước nhìn cậu ấy, gió đêm thổi giọng tôi hơi run rẩy: "Cậu có muốn đi cùng không?"
16
Thẩm Tinh Trạch im lặng rất lâu.
Thằng béo và thằng tóc xoăn rất hào hứng: "Đi chứ, đi chứ, anh Trạch, đừng dày vò bọn em nữa."
"Bọn em không phải là người có khả năng học, anh bắt bọn em suốt ngày nhờ chị Trúc giảng bài, anh nhìn tóc em này, rụng hết rồi."
???
Tôi ngơ ngác.
Thẩm Tinh Trạch chột dạ, không dám nhìn thẳng vào tôi: "Dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, cậu chê tôi phiền, tôi đành bảo bọn nó đi đốc thúc cậu ăn uống cho tử tế, chứ với hai món rau mà cậu ăn, lại còn làm nhiều đề như vậy, sớm muộn gì cũng thành bộ xương khô thôi."
Tôi nói nhỏ: "Tôi không chê cậu phiền, mà là vì..."
Cậu quá nguy hiểm, tôi không dám đến quá gần.
Tôi sợ...
Sợ không giữ được trái tim của mình.
Sau Tết Dương lịch, hễ có thời gian là tôi lại giảng bài cho Thẩm Tinh Trạch.
Tần Nhan nhanh chóng tìm đến tôi, giọng điệu đầy áp lực: "Cậu vẫn chưa từ bỏ à?"
Tôi không lùi bước: "Tôi muốn đưa cậu ấy cùng đến một nơi cao hơn, bản thân cậu ấy cũng muốn đi. Tần Nhan, nếu cậu thật sự thích cậu ấy, chẳng lẽ cậu không hy vọng cậu ấy thoát khỏi tất cả, sống tốt hơn sao?"
Tần Nhan nắm chặt tay, rất lâu sau mới nói: "Cậu thắng rồi, tốt nhất là cậu phải thật sự có thể đưa cậu ấy bay lên."
Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, thầy Mạnh lại tìm tôi.
Khi tôi đến văn phòng, Thẩm Tinh Trạch đã ở trong đó, đang chịu trận: "Tương lai của Tống Tiểu Trúc, em không thể gánh vác nổi đâu, em hãy tránh xa con bé ra, nghe rõ chưa?"
Tôi bước vào, thầy Mạnh thở dốc: "Tống Tiểu Trúc, thầy biết em là một đứa trẻ nhân hậu, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, trước hết em phải lo cho bản thân thật tốt, mới có thể giúp đỡ người khác.
"Hai đứa hôm nay hãy nói rõ ở đây, sau này đừng tiếp xúc nữa."
Thẩm Tinh Trạch cúi đầu, dường như bị một ngọn núi lớn đè nặng lên vai: "Em sau này sẽ không..."
Tôi ngắt lời cậu ấy: "Thầy Mạnh, em không muốn từ bỏ."
Văn phòng đột nhiên im lặng.
Tất cả giáo viên đều đồng loạt nhìn tôi.
Tôi nói từng chữ một: "Em không muốn từ bỏ cậu ấy, em muốn thử, xin thầy cho em một cơ hội, nếu xếp hạng kỳ thi tháng sau của em bị giảm..."
Tôi nhìn Thẩm Tinh Trạch.
Khoảnh khắc này, trong mắt cậu ấy bùng lên ngọn lửa.
Tôi cười với cậu ấy: "Nếu em, hoặc cậu ấy bị giảm thứ hạng, chúng em sẽ không tiếp xúc với nhau nữa, nếu không, xin thầy Mạnh đừng ngăn cản."
17
Thầy Mạnh nắm chặt cốc trà: "Em có biết mình đang nói gì không?"
"Thưa thầy Mạnh, em không muốn sau này khi mình leo đến đỉnh núi, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện đã bỏ lỡ những điều quan trọng nhất."
Trong mắt thầy Mạnh thoáng hiện lên một sự hoang mang, buồn bã, và đau lòng.
Một lúc lâu sau, thầy thở dài: "Các em đừng làm thầy thất vọng."
Khi ra về, thầy Mạnh đi theo tôi, khẽ hỏi: "Dạo này mẹ con có khỏe không?"
"Vẫn như trước ạ."