Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23
Lúc Giang Du Bạch nhập viện, bà ngoại lo chúng tôi ăn không ngon nên thường mang đồ ăn đến, chân tay bà có vấn đề, nên khi nào có thời gian rảnh là tôi đều qua chỗ bà để tự lấy.
Vô tình, tôi tìm thấy một tấm giấy khen hồi còn học tiểu học trong phòng của Giang Du Bạch.
"Du Bạch không nói cho cháu biết sao? Thật ra thằng bé đã thích cháu nhiều năm rồi. Khi cháu tốt nghiệp tiểu học, được bố mẹ đón lên thành phố học, nó đã đuổi theo xe suốt một chặng đường mà không kịp. Lúc trở về nhà thì không thèm nói năng lấy một lời suốt ba ngày trời.”
Tôi từng cùng trường với trường tiểu học của Giang Du Bạch sao?
“Bởi vì chuyện của mẹ thằng bé, lúc nhỏ Du Bạch không thích nói chuyện, người khác cho rằng thằng bé không thể nói chuyện.”
Tôi đã nhớ ra.
Khi tôi học tiểu học, trong trường có một cậu bé rất đẹp trai nhưng không may cậu ấy không nói được và bị câm.
Vì lý do này mà nhiều người bắt nạt cậu và đặt cho cậu một biệt danh - Cậu bé câm.
Một lần tôi đi ngang qua và nhìn thấy một nhóm con trai vây quanh cậu, gọi cậu là cậu bé hoang dã vì cậu không có bố mẹ. Cậu, một người vốn luôn lặng lẽ, đột nhiên như mất kiểm soát và bắt đầu đánh nhau với họ.
Tiếc là bên kia đông quá, cậu ấy không đánh lại nổi, trong lúc nhất thời tôi đã hét lên là thầy sắp tới.
“Hàng năm cháu về thăm bà ngoại, Du Bạch luôn nói có việc rồi đi ra ngoài, thực ra là đi xem cháu, thằng oắt này còn biết ngượng cơ đấy?
Chẳng trách bà tôi từng khẳng định chắc chắn rằng tôi đã yêu sớm.
Thì ra là anh ấy.
"Bà ngoại, ngay từ đầu bà đã nhận ra cháu rồi, sao bà không nói cho cháu biết?"
“Thằng bé không cho phép bà nói.”
“Còn có thứ khác bà nên cho cháu xem.”
Bà ngoại lôi ra một bức ảnh ố vàng từ trong hộp.
Đây là bức ảnh của Giang Du Bạch và bà tôi.
Là bà ngoại tôi.
Tôi đã không kịp gặp bà tôi lần cuối.
Đã nhiều năm tôi hối hận vì sao không chụp ảnh cùng bà, ít nhất khi nhớ bà, tôi vẫn có thể lấy ra để ngắm lại.
Tôi không thể nói được cảm giác lúc này, mọi tiếng nuối của tôi đã được Giang Du Bạch bù đắp.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, Giang Du Bạch?"
Tôi đã chụp ảnh đến bệnh viện.
Giang Du Bạch đã khỏe lại rồi, bác sĩ nói hai ngày nữa có thể xuất viện.
Tôi đột nhiên cúi đầu hôn anh.
Giang Du sững người, ôm lấy tôi và cũng hôn đáp lại tôi.
Lúc buông tôi ra, anh nhạy bén cảm nhận được tôi có gì đó không ổn, ánh mắt trở nên nặng trĩu: "Sao vậy?"
"Gặp phải một kẻ ngốc."
"Bắt nạt em à?"
Tôi lắc đầu: “Giang Du Bạch, em không nghĩ là em đã nói với anh rằng em thích anh.”
Thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.
“Em vừa nói gì thế?” Giọng điệu hoài nghi tràn ngập sự lo lắng và khó chịu không thể nhận ra.
"Giang Du Bạch, em rất thích anh."
"Không nghe rõ." Có người ánh mắt lập lòe.
Tôi cúi đầu, nói từng chữ một: “Em thích anh.”
Giang Du Bạch bĩu môi: "Hôm nay em tốt như vậy sao?"
"Anh thích em từ lúc nào thế?"
Giang Du Bạch hơi dừng một chút, vẻ mặt thản nhiên, kéo dài giọng nói: "Việc này, anh phải suy nghĩ một chút."
"Cấp ba? Cấp hai? Hay sớm hơn?"
"Em..." Giang Du Bạch giật mình, "Em biết à?"
Mặt anh đỏ bừng một cách bất thường, thần sắc không được tự nhiên.
Tôi lấy bức ảnh ra, mắt đỏ hoe: “Em cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại bà nữa. Bao năm qua, em luôn tiếc nuối vì không thể quay lại gặp bà ngoại lần cuối. Em thậm chí còn không giữ lại nổi một bức ảnh. Giang Du Bạch, Cảm ơn anh."
Cũng cảm ơn em vì đã chịu yêu anh ngay cả khi anh đang đang trong hoàn cảnh khốn khổ, chật vật như vậy.