Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3-
Kế sách âm hiểm này khiến tôi cười đến mức run rẩy khắp toàn thân.
Từ Tĩnh tưởng tôi bị đội nón xanh đến mức ngu người, cũng không dám khuyên thêm gì nữa.
Tôi đã nói là làm, vừa leo lên giường đã lập tức lôi điện thoại ra lập một tài khoản phụ.
Tôi gửi lời mời kết bạn:
[Anh có muốn yêu qua mạng không? Em là sinh viên học viện âm nhạc bên cạnh, thầm mến anh lâu lắm rồi đó~]
Tài khoản này được đặt tên là “Y Y”, ảnh đại diện là một cô gái anime dễ thương, nền hồng toàn tập, album thì toàn ảnh khoe eo thon chân dài…
Hihi, có đứa con trai nào mà không mờ mắt khi thấy mấy thứ này chứ?
Huống chi Phong Thời Cảnh lại còn là một tên nghiện ngắm chân, nghiện nặng luôn ấy.
Mỗi lần thấy đôi chân dài 1m83 của tôi – tên đối đầu không đội trời chung là hắn, y như rằng lại đứng không nổi.
Đúng lúc tôi nghĩ có thể dễ dàng thả thính thành công… Thì Phong Thời Cảnh lại dội cho tôi một gáo nước lạnh.
Tài khoản đen sì tên “F” trả lời:
[Không yêu, xin lỗi, đừng làm phiền.]
Tôi cúi xuống nhìn đôi chân của mình, chụp cái “bụp” rồi gửi tiếp:
[Anh ơi~ chân người ta trắng lắm đó~]
F:
[Không mua dâm, cút.]
“…”
Tôi tức đến mức phát điên.
Gì chứ, trông tôi giống đi bán dâm lắm à?
Rõ ràng là đang quyến rũ đàng hoàng mà!
Tôi không cam tâm, tiếp tục tấn công dồn dập:
[Anh ơi~ em thật sự thích anh lắm luôn đó~ thử quen em đi mà! Em eo mềm lắm, uốn dẻo siêu đỉnh luôn~]
[F đã từ chối lời mời kết bạn của bạn]
…
Tôi gửi lời mời kết bạn cho Phong Thời Cảnh tổng cộng mười ba lần, lần nào cũng bị từ chối.
Đến lần thứ mười bốn, hắn mới lạnh lùng nhắn lại một câu:
[Đã có crush rồi, không yêu đương cũng không mua dâm, đừng add tôi nữa, rất phiền.]
“…”
Hả?
Phong Thời Cảnh… Có crush rồi sao?
-4-
Tôi như thấy sét đánh giữa trời quang, trong ngực nghẹn lại, khó chịu vô cùng.
Tôi đã đối đầu với hắn bao năm nay, sao lại không biết hắn thích đại mỹ nữ nào chứ!
Nghe giọng điệu đó có vẻ còn là đơn phương bao năm, tình cảm sâu đậm lắm nhỉ?
Khi tôi còn đang mơ màng thì cửa ký túc xá bỗng nhiên bật mở.
Trời tối rồi, mùi gà nướng thơm nức theo khe rèm bên giường len lỏi khắp mọi ngóc ngách.
Là của tiệm ở cổng trường mà tôi thích nhất.
“Bố nuôi!”
Vừa ngửi thấy mùi thì Từ Tĩnh đã chạy tới, lăng xăng đòi đùi gà, chẳng còn chút dáng vẻ uất ức căm phẫn ban nãy:
“Ha ha, sao bố nuôi lại lạnh mặt vậy? Gặp chuyện gì rồi à, để tiểu nhân giúp cậu dạy dỗ hắn!”
Giọng điệu Phong Thời Cảnh lạnh băng, nghe có vẻ bực bội:
“Không biết ai làm lộ WeChat của tôi mà có người cứ gửi ảnh đồi trụy đến quấy rối.”
… Không phải, sao tự dưng lại thành ảnh đồi trụy rồi!
Từ Tĩnh nghe xong thì lập tức hét lên đòi giúp Phong Thời Cảnh xử lý kẻ đó.
Tôi hắt hơi một cái, thầm mắng hắn là kẻ không có khí tiết.
Kết quả là ngay giây sau, rèm giường bên cạnh khẽ lay động.
“Cảnh Lăng, cái đùi gà này là hàng khuyến mãi, cậu có ăn không?”
“Không ăn, vứt vào thùng rác đi.”
“...”
Được tặng mà không ăn thì cũng phí quá trời!