Vừa là thanh mai vừa là món quà trời ban - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

26



Sau khi tốt nghiệp, tôi và Giang Dã thuận lợi đăng ký kết hôn.


Tuần trăng mật vừa kết thúc, bố mẹ tôi đã mua một căn biệt thự liền kề ở ngoại ô để dưỡng già.


Hai người lo lắng mấy món đồ cũ bị công ty chuyển nhà làm hỏng, nên nhất quyết tự mình dọn dẹp.


Ngày chuyển nhà, Giang Dã đưa tôi qua phụ giúp.


Mẹ tôi ôm một thùng giấy nhưng vì đáy bị ẩm lâu ngày nên bung ra, tất cả đồ đạc rơi xuống đất.


Tôi bước lại gần, nhìn thấy toàn là sách vở thời cấp ba của mình.


Ngón tay bất giác chạm phải một cuốn sổ lưu bút bọc da.


Không hiểu sao, tôi lại mở ra xem vài trang.


Từng trang đều là lời chúc từ các bạn ở trường cấp ba số 10.


Có người chúc tôi thi tốt, đỗ vào Thanh Hoa - Bắc Đại.


Cũng có người chỉ đơn giản viết: Chúc mày mãi mãi vui vẻ.


Phía dưới là điều ước cho bản thân của từng người.


Một nửa muốn sau này phát tài làm đại mỹ nhân, một nửa thì ước được làm idol hay ca sĩ nổi tiếng.


Ngón tay tôi dừng lại ở trang cuối cùng.


Là của Giang Dã.


Lúc đó cả lớp đang truyền tay nhau quyển sổ lưu bút, đứa nào cũng vội vội vàng vàng.


Trong lớp học lộn xộn, tôi cũng đang mải ghi lời chúc cho từng người, đâu có thời gian để lật xem kỹ.


Nên giờ đây, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy những dòng chữ ấy.


Nét chữ của anh ấy y hệt con người anh, từng nét đều mang theo khí chất ngang tàng, cứng cỏi.


Họ tên: Giang Dã.


Chiều cao: 1m89.


Địa chỉ nhà: Không rõ.


Lời nhắn gửi cho tôi chỉ vỏn vẹn vài chữ: Hy vọng cậu đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.


Còn ở mục điều ước trong tương lai, anh ấy chỉ viết hai chữ:


“Cưới cậu.”



Ngoại truyện: Giang Dã 




1



Giang Dã chưa từng nói với Thẩm Chi một điều.


Hôm đó, khi cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô.


Đôi mắt ấy, hàng lông mày ấy, tất cả đều rất quen thuộc.


Và giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại:


“Chào mọi người, tớ tên là Thẩm Chi, là chữ Chi trong hoa Chi tử.”


Trong ký ức năm nào, cô bé mặc quần yếm xanh cũng từng chạy theo sau lưng anh, ngây ngô nói:


“Tớ tên là Thẩm Chi, là chữ Chi trong hoa Chi tử đó.”



Sau này, anh và Thẩm Chi dần trở nên thân thiết.


Tiền tiêu vặt của anh, gần như đều dùng để mua kẹo cho cô.


Anh từng nói:


“Kẹo tớ mua, phải để vợ tớ ăn.”


Anh vẫn chưa hiểu rõ “vợ” là gì, chỉ biết đó là người sẽ đi cùng mình cả đời.


Thẩm Chi cười rạng rỡ nói:


“Vậy sau này tớ làm vợ cậu nhé.”



Cũng chính nhờ anh mà Thẩm Chi bị sâu răng trước khi thay răng sữa hồi sáu tuổi.



Lúc cô đứng trên bục giảng, mặc đồng phục áo sơ mi trắng cùng váy caro đỏ sẫm.


Anh chỉ nhìn một cái, trái tim liền lặng lẽ rung động.


Khóe môi không kiềm được cong lên.


Vợ anh… đã tự mình quay trở lại rồi.


Có người nhận ra biểu cảm đó của anh, lập tức trố mắt nhìn.


Anh trừng lại, rồi gục xuống bàn giả vờ ngủ.


Không ngờ, Thẩm Chi lại được sắp xếp ngồi ngay phía trước anh.


Anh nghe thấy cô nói chuyện với Vương Mỹ Mỹ.


Hương thơm dịu nhẹ trên tóc cô cũng theo gió len vào mũi anh.


Tan học, anh không rời đi.


Chỉ im lặng ngồi lại trong lớp, chờ đến khi Thẩm Chi học xong.


Anh chắc chắn cô sẽ đánh thức mình dậy.


Bởi vì Vương Mỹ Mỹ từng nói với cô rằng nhà trường sẽ khóa cổng.


Và đúng như vậy.


Khi cô cúi người lại gần, gọi anh dậy, Giang Dã ngẩng đầu, nhìn gương mặt xinh xắn chỉ cách mình một cái nhích tay.


Tim anh nhói lên, khó lòng kiềm chế.


Anh khẽ nói:


“Cảm ơn vợ yêu.”


Rồi thấy đôi mắt cô tròn xoe ngỡ ngàng.


Anh khẽ cong môi, che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực.


Đứng dậy, quay lưng bỏ đi.



2



Về đến nhà.


Trong mơ, anh lại thấy mình quay về những năm tháng thơ ấu.


Năm bảy tuổi, lần đầu tiên anh cùng mẹ quay về nhà, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng của cha, xen lẫn với tiếng nũng nịu của một người phụ nữ.


Sau đó là giọng phụ nữ đầy hoảng loạn cầu xin tha thứ, và cả tiếng mẹ cậu gào lên đầy đau đớn.


Tiếng xin lỗi của người cha, không mang chút thành ý, cuối cùng biến thành giận dữ.


 …


Cậu lao vào, cố gắng đứng chắn trước mẹ để bảo vệ bà.


Nhưng lại bị cha ném vào phòng, rồi khoá trái cửa lại.


Bên ngoài là tiếng đập phá hỗn loạn.


Rồi mọi âm thanh cũng dần lặng đi.


Lúc cửa phòng được mở ra, là Thẩm Chi đứng đó.


Cô ôm lấy anh, khi ấy đang co ro trong góc phòng.


Thẩm Chi mang đến rất nhiều kẹo, đó là thứ cô thích nhất lúc ấy.


Cô không biết đã xảy ra chuyện gì.


Chỉ biết rằng, những điều vừa rồi… đủ để khiến bất kỳ đứa trẻ nào phải hoảng sợ.


Chiều muộn hôm ấy, bố mẹ anh đều quay lại.


Mỗi người đều cầm trên tay một quyển sổ đỏ và vài tập giấy tờ.


Mẹ anh mắt đỏ hoe, vừa thu dọn đồ đạc vừa mua vé máy bay ra nước ngoài.


Còn người cha, chỉ khẽ cười lạnh, rồi ôm eo nữ thư ký rời đi.


Ngôi nhà ấy, từ đó chỉ còn lại một mình anh.


Đến tận khuya, ông bà nội mới đến đón anh về lại biệt thự cũ.


Ngồi trên xe, anh cố gắng ghi nhớ con đường trở về đó.


Thế nhưng, sáng hôm sau tỉnh dậy… mọi thứ lại trắng xoá.


Anh từng cố tìm đường quay lại.


Nhưng ông bà lại nghĩ rằng anh muốn tìm cha mẹ, chỉ lắc đầu thở dài rồi ngăn cản.


Nhưng anh không phải đi tìm họ.


Anh chỉ muốn tìm lại Thẩm Chi.


Anh biết rõ mình đã bị chính cha mẹ bỏ rơi rồi.


3



Hải Thành rất rộng.


Rộng đến mức, dù mỗi tuần đều lần theo ký ức để tìm về, anh vẫn chưa từng một lần quay lại được con đường năm ấy.


Hải Thành cũng rất nhỏ.


Nhỏ đến mức, anh lại gặp được Thẩm Chi một lần nữa.


Là thanh mai trúc mã.


Cũng là nhất kiến chung tình.


Mùa hè chưa từng rời đi.


Chúng ta, cuối cùng vẫn sẽ gặp lại nhau.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo