Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong rừng trúc ẩm ướt rất nhiều khí độc, có sương mù dày đặc, ba người này bước đi mơ hồ, trong sương mù giống như ma quỷ, nhìn không rõ ràng lắm.
“Các ngươi làm gì Thập Tứ vậy! Mau thả hắn đi!”
Ta cảm thấy khoảng cách kéo dài càng ngày càng lớn, gọi khàn cả giọng.
“Hắn sẽ không sao,” Hiên Hiên trả lời ta, “Ngươi… yên tâm đi!”
Ta yên tâm cái con khỉ ấy!
Chỉ trong nháy mắt, không nhìn thấy cả ba người đó nữa.
“Chúng ta nhanh lên đi, bọn họ giống như đang đuổi theo!” Đỗ Nguyệt Nga ôm cổ ta khóc ầm ĩ.
Ta vừa quay đầu lại, quả nhiên có một đội nhân mã, càng ngày càng gần.
Lúc này nếu ta bỏ Đỗ Nguyệt Nga xuống, nhất định là có thể chạy nhanh hơn.
Ta là người, còn cõng thêm một người nữa, làm sao có thể chạy nhanh bằng ngựa.
Tiến vào nhà nàng có thể sẽ ngăn Triệu Uyên tiến vào bắt, nhưng suy nghĩ một hồi, ta chạy đến nhà của các quý nhân đại quan cũng không có khác gì.
Hơn nữa, lúc trước nàng coi thường ta, hiện tại chẳng qua là rơi vào khó khăn thì mới đến nhờ vả ta. Theo lý thì lương tâm của ta cũng không có trở ngại gì, nhưng trong giờ phút này, một cô gái mềm mại yếu đuối đang dán lên người ta, khiến cho lòng ta mềm nhũn, căn bản không thể bỏ rơi nàng.
Người tới, cầm đầu là A Tam.
A Tam này ấy à, võ công thì cũng được, chỉ là tính cách của hắn hơi kỳ quặc một chút, vô cùng mê tín.
Không quan tâm là ở trên đường, ở trong miếu hòa thượng hay trong nhà thờ, anh em này đi vào đều bái lạy, vô cùng thành kính.
Đương nhiên hắn thích nhất là là bái ở am ni cô, đi vào một lần, mặt bị cào một lần, cũng bái.
“Trồng một vạn đóa hoa sen, nảy mầm giữa chúng sinh, chờ một vạn câu trả lời cho hồng trần…”
Ta bày ra tạo hình “Quan Âm ta có cái gì không dám nhìn”, ỷ vào một thân quần áo tình thú này nhìn giống với phi thiên, dựa vào sương mù dày đặc, ta bắt đầu biểu diễn.
A Tam đang dừng ngựa, biểu tình dần dần nghiêm túc lại.
Đỗ Nguyệt Nga cũng bị ngốc, nhưng thấy tạo hình của ta rất đẹp, để không phá hỏng không khí, bản thân nàng cũng học theo giống đến tám phần, ở sau lưng ta bố trí bối cảnh.
Chiều hôm buông xuống, ánh sáng tối tăm, sương mù dày đặc, bốn phía đều là tiếng vọng.
Ta cố tình kéo dài giọng nói, lại là người tập võ, có đủ hơi, nội lực mạnh, một tiếng âm vang, có thể truyền khắp toàn bộ rừng trúc, hiệu quả diễn xuất đạt tới cực hạn.
Sau đó, A Tam xoay người xuống ngựa, quỳ bùm bùm trước mặt ta, khấu đầu xuống: “Bồ Tát!”
Phía sau hắn là A Ngũ, A Lục, A Thất, A Cửu đều ngây người, sau đó yên lặng ôm mặt.
…
Nỗi đau này ta đã trải qua, lần trước chỉ vì tật xấu này của A Tam, ta đã bị lừa đến mức suýt nữa bị người ta đánh rụng hai cái răng.
Chuyện mà bản thân mình không muốn, hiện tại lại thực hiện với người khác. Tuy là lương tâm của ta có chút khổ sở, nhưng thực sự rất có hiệu quả.
“Hận tình không thọ, bị nhốt trong ngục giam của biển khổ…” Ta vừa hát, vừa lùi lại, vừa phải cõng người, lại vừa phải đẹp.
Xuân vãn ở hạ giới không thể không có ta! Thật đó!
Thấy ta đi xa rồi, mấy người sau lưng A Tam mới phản ứng được có gì không đúng, giục ngựa đuổi theo, kết quả là một trận mưa tên chặn đường bọn họ.
Trong rừng này còn có một đám người mai phục!
Nhìn ra là bạn không phải địch, ta mặc kệ, chạy trước rồi hãy nói sau!
…
Ta cõng Đỗ Nguyệt Nga, thuận lợi vọt vào phủ thừa tướng.
Sau khi đi vào, không ngờ nàng bảo ta mang nàng lặng lẽ về phòng của mình, nói là muốn dưỡng thương cho tốt, khi nào có cơ hội thì đi gặp Đỗ Thừa tướng.
“Nếu để cho mẹ kế và hai muội muội của ta nhìn thấy dáng vẻ này của ta, ta toi mất!”
…Nàng cũng không dễ chịu.
Có cơ hội sống vui vẻ an tĩnh, thì làm gì có ai muốn mỗi ngày phải đấu đá với người nhà đâu.
Chúng ta trốn tránh ở Đỗ gia mấy ngày, may mà mấy nha hoàn Đỗ Nguyệt Nga lưu lại trong nhà đều trung thành và tận tâm, mỗi ngày đều mang đồ ăn đến cho chúng ta. Đỗ Nguyệt Nga không có ở nhà, mẹ kế cùng hai muội muội của nàng cũng lười đến gây sự, chỉ là hạ nhân của các nàng sẽ thường xuyên bắt nạt hai nha đầu này mà thôi.
Ta ghét nhất là thấy người khác bắt nạt những đứa nhỏ thật thà, vì thế mới trộm dùng vài thủ đoạn nhỏ, xử lý cái đám đội cao đạp thấp kia một chút, nhân tiện làm cho hai nha đầu thô sử trở thành tiểu muội của ta.
Đỗ Nguyệt Nga rất lạ, bản thân mình còn mặt mũi bầm dập phải bôi thuốc mỗi ngày, lại bảo bài hát lúc trước ta hát rất hay, bảo ta dạy nàng.
Mọi người đừng nên xem thường mấy bài hát trên mạng.
Những thứ có số liệu cao, được lựa chọn bởi nhiều người, trong đó không chắc có trình độ nghệ thuật cao siêu gì, nhưng nhất định có thể phù hợp thị hiếu của nhiều người.
Cổ đại làm gì đã có ai nghe được cái này đâu.
Ta dạy nàng.