Xuân Tình Yếm - Chương 19

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tóm lại, nếu bây giờ ta cố chịu, thì chỉ trong vòng mười hai canh giờ, nhất định phải chết.

Ta bỏ đi ngụy trang, nuốt máu vào trong, thay đổi quần áo, vội vàng ra cửa.

Triệu Tăm không ở trong vương phủ mà ở trường săn hươu ở ngoại ô.

Hắn mang theo một đám con cháu thế gia ra ngoài thả lỏng tâm tình để bắn hươu, đã bị Diệt Hỏa Giáo vây ở bên trong không ra ngoài được.

Hắn cầu viện trong cung, hoàng đến cũng phái binh, nhưng những binh lính đó đều bị chắn ở trên đường đi, vô cùng chậm chạp.

Hoàng gia của bọn họ, thứ không thiếu nhất chính là loại huynh đệ muốn cho hắn chết.

Khi ta đến nơi, trường săn hươu ngoại ô phía Tây đã bị vây chật như nêm, giáo chúng Diệt Hỏa Giáo thủ vệ nghiêm ngặt, ngăn ta lại không cho ta vào.

Nếu muốn đánh vào, thật ra ta cũng có thực lực này.

Nhưng rốt cuộc ta đã từng có chút tình cảm với Hiên Hiên, ta còn chưa muốn tuyệt tình, nên không cường công, lại nhìn vào bụng, một tay chỉ lên trời, tức sùi bọt mép: “Gọi người đứng đầu của các ngươi ra đây!”

Có người tiến đến báo tin, không bao lâu, dòng người chia thành hai bên, Hiên Hiên tới.

Phía sau hắn còn có một người nữa, đầu của nàng đều là trang sức bạc hoa lệ, mặc một chiếc áo thêu hoa dệt thủ công, là một miêu nữ.

Nhìn kỹ một chút, haha, không phải là vị hôn thê của hắn mà lần trước ta đã gặp sao?

Vừa nhìn thấy ta, Hiên Hiên đã cười, nụ cười kia thật sự là mây tan mưa tạnh, giống như có thể khiến cho chân trời lập tức xuất hiện cầu vồng cho hợp với tình hình, thần nhan sáng choang, khiến cho thiên địa thất sắc.

Là ta không xứng.

Một lát sau, hắn vội vàng chạy tới, kéo tay ta lại: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ta đang muốn phái người gọi ngươi tới đây. Cổ trùng kia có cách xử lý.”

Nhìn Miêu nữ kia, ta giống như rõ ràng một chút.

Cổ thuật Miêu Cương, độc nhất thiên hạ…

Lúc ấy hắn có thể tự mình tránh được xiềng xích, việc gì phải gọi viện binh chứ?

Cho nên, viện binh này, hắn… không phải gọi cho bản thân, mà là…

Ta cảm thấy xấu hổ, vội lảng tránh sang việc khác: “Thập Tứ đâu rồi? Vì sao các ngươi lại muốn bắt Thập Tứ?”

Hiên Hiên dừng lại, đôi mắt đào hoa đẹp đến phạm quy lại ánh lên một tia ủy khuất: “Ngươi đến rồi, tự hỏi hắn đi!”

“Cố Trác Trác Nhi! Cái đồ mặt dưa này! Vừa nhìn thấy nàng đã động chạm chân tay, trong lòng ngươi có còn vị hôn thê là ta không?”

Miêu nữ giận dữ, xông tới muốn kéo tay chúng ta ra.

Hiên Hiên lại lôi kéo ta nhẹ nhàng, cực kỳ trơn trượt mà né tránh: “Hôn thê gì ngươi, không phải là ngươi tự phong hay sao?”

Hả?

“Ngươi nói linh tinh! Nương nương đã nói, nếu ta theo đuổi ngươi, ngươi lại yêu thích ta, như vậy sẽ cho ta đính hôn với ngươi mà?”

Hiên Hiên không có biểu cảm gì: “Đó là bởi vì nàng biết ngươi không theo đuổi được ta.”

Miêu nữ tức giận đến đỏ mắt, chỉ về phía ta: “Nàng lại được phải không?”

Hiên Hiên quay đầu nhìn ta, nhấp miệng, cổ họng động đậy: “Nàng thì không cần phải theo đuổi.”

Không… không phải là như vậy…

“Ngươi…” Miêu nữ tức giận đến chảy cả nước mắt: “Hóa ra ngươi lừa gạt ta đến đây là để giải cổ cho nàng phải không?”

Hiên Hiên thở dài: “Không phải là tại vì ngươi còn nợ ta một ân tình, thế nào cũng muốn trả lại hay sao? Ta không lừa ngươi!”

“Vậy vì sao ngươi không nói cho ta là ngươi thích nàng?”

“Vì sao ta phải nói hết chuyện của ta cho ngươi?”

Nhưng ta đã đoán được nguyên nhân của hắn, chỉ là có chút không thể tin.

Hắn không dám nói cho cô ấy quan hệ của chúng ta, lại một bên đồng ý với Miêu nữ, lại vừa bắt Thập Tứ đến để nghiên cứu ra cách giải cổ, là bởi sợ nàng sinh lòng ghen ghét, khi giải cổ cho ta động chân động tay để hại ta.

Giờ phút này ta đoán ra, thì Miêu nữ này cũng đoán ra.

Hai mắt nàng đẫm lệ, nàng ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi hắn: “Trác Trác Nhi, ngươi không thích ta cũng không sao, nhưng hai người chúng ta biết nhau mười mấy năm rồi, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, trong mắt của ngươi ta là loại người có lòng dạ xấu xa này sao?”

Hiên Hiên thở dài: “Nếu ngươi không phải người như vậy thì cho ta xin lỗi ngươi. Nhưng nếu ngươi đúng là người như vậy, hậu quả này ta lại không thể nào gánh vác được.”

Miêu nữ ngây người.

Đến lúc này, ta cũng sốt ruột.

“Không phải chứ, có phải ngươi nói ra quá sớm không?” Ta trộm kéo tay áo của Hiên Hiên, “Cổ trên người ta còn chưa giải được đâu, ngươi đã đắc tội nàng rồi, ta không thể sống sót qua ngày hôm nay đâu.”

“Đừng sợ, nàng không giải được cổ.” Hiên Hiên an ủi ta.

Cái này gọi là an ủi à.

Hôm nay ngươi muốn mất đi chỉ là tính mạng, nhưng ngươi xem nàng không giống đâu, nàng mất đi tình yêu!

Để ta chết đi…

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo