Xuân Tình Yếm - Chương 27

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Kết quả là, sau khi ta đi không lâu, Thập Tứ thật sự tới, trời xui đất khiến có thể giúp ta giấu đi mọi chuyện.

Cũng được!

Ai mà biết, tất cả những thứ này đều là hiểu lầm.

Nàng nói cho ta biết, bản thân nàng không sống được bao lâu, nàng phải giả vờ bên cạnh Triệu Uyên là bởi vì một con cổ trùng.

Vậy thì… nếu ta có thể giải quyết được cổ trùng của nàng, sau đó lại mang nàng ra ngoài cùng nhau chém giết với ta, có phải sẽ  kéo nàng ra khỏi hoàn cảnh: “Chắc chắn phải chết” trở thành “có thể sẽ chết, hạ thấp nguy hiểm không nhỉ?

Nói như thế, có phải là ta cũng không cần phải cô độc, có thể không áy náy mà có được nàng, có được một đồng bạn, một người yêu…

Có thể là ông trời thấy ta vẫn luôn xui xẻo, cuối cùng cũng cho ta được như nguyện.

Nàng thật sự là đồng bạn tốt nhất, tốt quá sức tưởng tượng của ta.

Nàng nói giết người không chỉ có rất tốt, mà còn có lợi, chỉ cần chúng ta kiên trì không ngừng giết hết nửa cái triều đình này, tự nhiên Hàn môn sẽ có cơ hội.

Nhưng một khi hàn môn thượng vị thành thượng nhân, sẽ thay đổi.

Bởi vì bánh chỉ có từng đó, không dễ phân chia.

Lúc ấy ta không biết cái gì là bánh kem, nàng lại nói là sau này nướng cho ta.

Nàng nói, sau này, có người đánh người giàu, chia đồng ruộng, sẽ không còn hoàng đế, không còn những thân phận quý tộc có thể thừa kế ngàn đời, con gái cũng được đọc sách, người trong thiên hạ đều biết chữ. 

Ta nói, chúng ta cũng làm như vậy được không, nàng lại nói là không được.

Nàng nói, tư tưởng tiến bộ, sức sản xuất không theo kịp là không tốt, sẽ không lâu dài. Chỉ có phát triển khoa học thật tốt, khiến cho sức sản xuất cùng với quan hệ sản xuất tiến bộ cùng nhau, sản lượng lương thực tăng lên, khiến cho mọi người đều được ăn no, thành thị cũng lớn lên, phần lớn lao động làm công ở thành thị, nghề nghiệp cần có kỹ thuật cao người thường mới có thể nói chuyện tôn nghiêm, nói công bằng, nói vinh nhục, thế giới mới có thể tốt hơn. 

Từ bây giờ, nàng chính là quân sư của Diệt Hoả Giáo.

Nàng không chỉ có võ công cao cường, nàng còn rất thông minh, rất biết nhìn xa trông rộng, có thể bày mưu lập kế quyết thắng ngàn dặm, địa vị còn ổn định hơn cả một giáo chủ như ta.

Cho đến sau này, một lần ngoài ý muốn.

Nàng mang thai.

Nàng bắt đầu trở nên hay lo lắng.

Giáo chúng đều khuyên nàng dưỡng thai cho tốt, nàng lại bởi vì rảnh rỗi mà càng trở nên lo âu. Mẹ ta khuyên nàng đừng động võ để tránh bất trắc, nàng lại vì bị mất đi sức chiến đấu mà điên cuồng lo âu.

Ta muôn an ủi nàng, đợi sau khi nàng sinh, tất cả đều sẽ tốt hơn, nhưng ta cảm thấy không có tác dụng.

Ta muốn nói cho nàng còn có ta, cho dù sống hay chết ta cũng đều bảo vệ nàng, nhưng ta cũng cảm thấy vô dụng.

Nàng nhìn thì tuỳ ý, nhưng trong chuyện này lại vô cùng quật cường.

Nhưng bụng to hành động không tiện, nếu sinh con, đoạn thời gian khôi phục thân mình kia, không phải nàng vẫn cần có người chăm sóc hay sao? Cho dù thế nào cũng không thể mạnh mẽ nổi.

Cho nên ta hỏi nàng: “Nàng có biết ta bị Triệu Uyên bắt thế nào, làm sao để xâu qua xương tì bà không?”

Nàng ngẩn người: “Thật sự không biết.”

Trong số thủ hạ của Triệu Uyên, không có ai là đối thủ của ta. Nếu là vây công thì ít nhất ta cũng có thể chạy trốn. 

Ta nói, bọn họ hạ độc ta.

Nàng lại hoang mang.

Từ nhỏ ta tu luyện không phải là loại võ thuật chính đạo, một thân công phu một nửa là do tu luyện, một nửa là do uống thuốc, đã sớm luyện được ra thể trạng bách độc bất xâm, cái này nàng đã biết.

“Bọn họ tưởng là hạ độc thành công.” Ta cười, “Thật ra là do bọn họ may mắn, gặp đúng lúc công lực ta bị đổi chiều, tay trói gà không chặt.”

“Chàng…”

Nàng mở to mắt.

“Ta luyện ma công, cứ bốn mươi chín ngày một lần, công lực sẽ bị đảo chiều một ngày, lần này đúng ngày hôm nay à đảo chiều.”

“Quả Quả, hiện giờ, tính mạng của ta đang nằm trong tay nàng.”

(Sau này nàng nói cho ta biết, tên thật của nàng là Tô Quả, lại cấm ta gọi nàng là Quả Nhi, nói đây không phải là một từ tốt.”

Nàng mở môi mím môi đều có dáng vẻ chấn động.

Ta nhẹ nhàng vuốt tóc mai của nàng: “Chúng ta đều không phải là người thường, đều có uy hiếp, đều có áo giáp. Thế giới này đầy chông gai, chúng ta tựa lưng đánh ra ngoài, lúc này nàng che chở ta, lúc khác ta che chở nàng, đừng có nghĩ rũ bỏ sạch sẽ, cũng đừng nghĩ chỉ dựa vào bản thân mình, được không?”

Nàng rơi nước mắt nóng hổi, sờ sờ gương mặt ta, mỉm cười trả lời ta, “Được!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo