Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-1-
Tay tôi khẽ run, ý thức lập tức quay về.
Dưới chân tôi đang quỳ một người,là nam chính thụ, Kỳ Bạch.
Giọng hệ thống vang lên bên tai tôi:
【Tình tiết hiện tại là: cha Kỳ Bạch đang bệnh nặng nằm viện, cần một triệu. Không còn đường nào khác, cậu ấy đã chủ động hiến thân cầu xin sự giúp đỡ từ bạn.】
【Bạn phải nhục mạ cậu ấy cả về thể xác lẫn tinh thần, sau đó mới được đưa tiền.】
Tôi: “???”
“Nhục mạ kiểu gì? Đừng nói là bắt tôi… với cậu ta…”
【Cảnh báo ký chủ, nam chính thụ là của nam chính công. Với thân phận là pháo hôi nam phụ, bạn chỉ được nhìn, không được động tay động chân!】
Tôi nổi giận:
“Vậy chứ mày bảo tao ‘nhục mạ cả thân lẫn tâm’ là kiểu gì?! Tâm thì còn nói được, chứ thân thì làm sao mà nhục mạ được?!”
【Gợi ý: đánh cậu ta!】
Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của Kỳ Bạch, có chút không nỡ ra tay.
Dù tôi từng đọc đủ loại tiểu thuyết, nhưng không có nghĩa là tôi chịu nổi mấy tình tiết như này đâu! A a a a….
Vì không muốn bị hệ thống xóa sổ, tôi lạnh mặt nói với Kỳ Bạch: “Quay người lại.”
Kỳ Bạch cứng người, cúi đầu đầy tủi nhục, không dám động đậy.
Tôi cố nuốt trôi cảm giác nhục nhã trong lòng, nói ra câu thoại kinh điển của tên tra công pháo hôi trong truyện:
“Muốn có được số tiền này, thì cậu phải trả cái giá tương xứng.”
Trong đôi mắt đẹp của Kỳ Bạch ánh lên sự tủi nhục, cậu ta lặng lẽ quay người đi.
Tôi nhìn sống lưng rộng, eo thon, đường nét cơ thể gần như hoàn mỹ ấy mà lòng rối như tơ vò.
Chết tiệt!
Không trách sao người ta lại làm được nam chính!
Kỳ Bạch ngoan cường quay đầu lại liếc tôi một cái, đôi mắt đẹp như móc câu, chỉ liếc một cái mà làm tôi choáng váng cả tâm trí.
Tôi xúc động quá, ra tay chẳng nhẹ chút nào, chộp lấy sợi dây sạc bên cạnh rồi quất thẳng xuống.
Trên lưng Kỳ Bạch lập tức hằn lên một vệt đỏ rực như bị roi quất.
Tôi gào lên trong lòng:
Aaaaaaaa! Kỳ Bạch, xin lỗi cậu! Tôi không hề muốn làm vậy! Tất cả là do cái hệ thống chết tiệt này ép tôi! Tôi mà không đánh cậu thì tôi chết mất!
Vì để sống tiếp, tôi càng quất càng mạnh, may mà hệ thống kịp thời nhắc nhở, chứ không tôi đã bị hưng phấn quá đà mà lố tay mất rồi.
-2-
Kỳ Bạch cầm tiền xong là lập tức đến bệnh viện.
Còn tôi thì mở bảng điều khiển ra, kiểm tra xem chỉ số yêu thích của cậu ta với mình thế nào rồi.
Không xem thì thôi, vừa xem xong tôi suýt ngã ngửa, vẫn là âm một vạn!!!
Tôi cuống quýt gọi cái hệ thống khốn nạn kia ra đối chất.
Tôi: “Không phải mày bảo chỉ cần đi theo cốt truyện là được à?”
Hệ thống: 【Ừm…】
Tôi hừ lạnh: “Vậy tao đã làm đúng y như kịch bản, kết quả không những không kiếm được điểm yêu thích, mà cậu ta còn ghét tao hơn, mày đang hại tao đúng không?”
Hệ thống: 【Cho nên mới cần ký chủ tự mình nghĩ cách.】
Ồ? Còn dám nói ra vẻ đàng hoàng chính trực thế cơ à?!
Vậy thì đừng trách tao xử mày sạch sẽ nhé!
Trước khi bắt đầu kế hoạch lớn của tôi, cần xác nhận một điều: “Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến tuyến chính là được đúng không?”
Hệ thống im lặng vài giây, rồi trả lời: 【Ừ】
Trong truyện không miêu tả tính cách của tôi quá nhiều, chỉ nhấn mạnh Kỳ Bạch bị tôi làm nhục thế nào.
Vậy thì tôi chỉ cần đi theo kịch bản khi hệ thống giao nhiệm vụ, còn lại thời gian cứ việc biến thành thiên thần nhỏ chuyên phát đường cho Kỳ Bạch là xong!
Đến lúc đó tôi vừa cày điểm yêu thích, vừa để lại ấn tượng tốt trong lòng nam chính thụ!
Hehe
Tôi đúng là thiên tài!
Nhận được câu trả lời xác nhận, tôi cố kiềm chế khóe miệng đang muốn ngoác tới tận mang tai, âm thầm thề rằng nhất định không để con chó hệ thống kia phát hiện ra chút sơ hở nào.
Đang hí hửng chưa được bao lâu, con chó hệ thống đã lại nhảy ra giao nhiệm vụ mới.
【Mời ký chủ nhanh chóng đến bệnh viện, hoàn thành phân đoạn “cưỡng chế bá đạo” với Kỳ Bạch.】
Đệch!!!!
Cưỡng chế à?
Còn bá đạo cưỡng chế???