Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-13-
Trong sảnh tiệc.
Kỳ Bạch khoác tay tôi, tò mò hỏi:
“Anh ơi, sao tự dưng lại dẫn em đi dự tiệc thế?”
Nhìn dáng vẻ ngây thơ, ngơ ngác của Kỳ Bạch, lòng tôi bỗng thấy đắng chát.
Theo như nguyên tác, tôi sẽ bỏ thuốc Kỳ Bạch, rồi đưa cậu ấy vào phòng nơi Hách Tư Đình đang chờ.
Sau đó, tôi giả vờ “vô tình” bắt gặp cảnh tượng đó.
Đúng lúc ấy, Hạ Tư Đình sẽ mở lời đề nghị bồi thường.
Sau khi tôi nhận lấy món bồi thường ấy, vai trò “pháo hôi” của tôi mới tạm thời kết thúc.
Tại sao lại nói là “tạm thời”?
Bởi vì, khi Hạ Tư Đình thực sự yêu Kỳ Bạch, hắn sẽ phát điên vì ghen, thù hết những người đàn ông từng xuất hiện trong cuộc đời cậu ấy.
Mọi việc từng làm của tôi – những thủ đoạn bẩn thỉu, hèn hạ – sẽ bị hắn moi ra xử lý.
Tôi không chịu nổi cú sốc đó, sẽ quỳ gối trước mặt Kỳ Bạch xin lỗi, sau đó nhảy lầu tự vẫn.
Nhưng nếu tôi muốn để lại cho Kỳ Bạch một ấn tượng sâu đậm… thì phải chính tay kết thúc sinh mạng mình mới được.
Tôi mỉm cười với cậu ấy:
“Đến lúc em sẽ biết.”
Kỳ Bạch cũng mỉm cười nhẹ với tôi, khiến tôi sững lại.
Vì cậu ấy cười rất đẹp, như một tiểu vương tử sống dưới ánh mặt trời.
Còn tôi… chỉ là một con chuột sống dưới cống rãnh, làm gì xứng với ánh sáng ấy?
Ở cạnh tôi bao nhiêu ngày, cậu ấy chưa từng cười một cách chân thành như thế.
Nghĩ đến đây, ngực tôi như bị ai đè nén.
Suy đi tính lại, có vài lời… nếu không nói lúc này, có lẽ mãi mãi chẳng thể nói được nữa.
Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy, hỏi:
“Nếu sau này anh biến mất… em còn nhớ tới anh không?”
-14-
Gương mặt Kỳ Bạch thoáng hiện nét bối rối, nhưng rồi nhanh chóng bị hoảng loạn thay thế.
Tôi biết, cảm xúc ấy không phải xuất phát từ tận đáy lòng cậu ấy.
Nhưng tôi vẫn cảm động.
Kỳ Bạch nhíu cặp lông mày rậm đẹp đẽ, nghiêm túc bảo tôi:
“Đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy.”
Tôi cười toe:
“Được rồi, nghe em hết.”
Nếu không vì lo sau này Hạ Tư Đình sẽ không đối xử tốt với cậu ấy, thì tôi thật sự rất muốn… hôn cậu ấy một cái.
Tôi đang đắm chìm trong cảm xúc sướt mướt thì con hệ thống chết tiệt kia lại réo lên.
【Xin mời ký chủ đưa ly rượu cho Kỳ Bạch, hoàn thành đoạn kịch bản này.】
Tôi nhìn ly rượu bên tay, do dự.
Sau bao ngày bên Kỳ Bạch, tôi đã không còn xem cậu ấy là một nhân vật giấy bước ra từ truyện nữa, mà là người tôi thật lòng muốn yêu thương.
Ly rượu này, tôi…
Giọng hệ thống lạnh như băng, the thé lại vang lên:
【Ký chủ hãy làm theo kịch bản, nếu không sẽ bị xóa sổ!】
Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại bên tai khiến tôi phát điên.
Tôi không nhịn nổi nữa quát lên:
“Dù có bị xóa sổ, tôi cũng không muốn hại cậu ấy!”
A Bạch tốt như thế, sao có thể trở thành một món đồ chơi không có ý thức, chỉ biết xoay quanh Hạ Tư Đình trong một câu chuyện *** như vậy?
Tôi không cho phép!
Tôi hất đổ ly rượu đỏ mà phục vụ đưa đến.
Cả hội trường lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Kỳ Bạch cũng hoảng loạn nhìn tôi.
Tôi vốn định mỉm cười trấn an cậu ấy.
Nhưng đầu tôi… bỗng nặng trĩu.
Rồi, tôi không còn biết gì nữa.