Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đầu tiên là ông Tô, vẫn thân thiện dễ mến.
Sau đó là bà Tô, nhìn mới biết bà có nét giống Tô Kiến Bạch!
Một nét đẹp thanh thoát, nên mới hiểu tại sao Tô Kiến Bạch lại như vậy, chắc mẹ anh ấy hơn bố anh ấy.
Tiếp theo là Tô Kiến Bạch.
Anh ngẩng đầu trùng với ánh mắt tôi.
Tim tôi như hụt một nhịp, tôi vội nhìn đi chỗ khác.
Hai nhà bắt đầu vui vẻ chào hỏi nhau, tôi cũng lớn tiếng: “Chào thầy Tô, cô Tô, anh…”
Ngập ngừng rồi tôi chỉ nói được hai chữ: “Anh Kiến Bạch ạ.”
Anh nheo mắt nhìn tôi, môi cong lên một nụ cười mơ hồ, không biết ý gì.
“Lộ Khả Khả, học kỳ này em học tốt đấy, không làm anh mất mặt.”
Mặt tôi đỏ bừng, ngại ngùng núp sau lưng mẹ.
“À, thầy Tô dạy tốt mà!”
Chưa nói hết câu thì bố tôi đã kéo ông Tô vào phòng khách.
Tôi vội trốn vào bếp.
Bố gọi: “Khả Khả, pha trà vào đây.”
Tôi thật muốn bịt miệng bố lại.
14)
Cầm ly trà vào phòng khách, tôi cố tránh ánh mắt Tô Kiến Bạch.
Chẳng bao lâu, lại có nhóm bạn học cũ của bố đến.
Mấy cô dì tự động vào bếp giúp mẹ tôi, đẩy tôi ra ngoài.
“Nhanh lên đi nói chuyện với anh chị của em đi.”
Tôi khóc thầm, như bị đẩy vào “chảo lửa”.
Bố tôi thuộc thế hệ kết hôn muộn, nên bạn học của ông đều lớn tuổi hơn tôi nhiều.
Trước mặt họ, tôi như đứa trẻ con.
Nhưng họ đi đường xa, tôi không thể để không khí nguội lạnh.
Tôi rủ họ chơi bài tiến lên.
Chia thành mấy nhóm, Tô Kiến Bạch và tôi chung một đội.
Đúng là anh ấy cố ý gây khó dễ tôi, dưới tay anh tôi chẳng thắng nổi ván nào
May mà chỉ chơi 1 đồng, nếu không tôi chắc cháy túi mất.
Một chị lớn hơn còn nhắc tôi: “Khả Khả ơi, coi chừng tiền lì xì đó nhé.”
Tôi liếc Tô Kiến Bạch một cái, anh không thèm quan tâm.
Rõ ràng muốn chơi tôi tới cùng
Ăn trưa xong, người lớn đi đánh bài, mấy anh chị cũng biến mất, nhà chỉ còn lại tôi với anh ấy.
Không khí ngượng ngùng, tôi định chạy vào phòng ngủ ngủ bù.
Ai ngờ vừa mở cửa, Tô Kiến Bạch đã đẩy tôi vào tường cửa.
Anh nhìn tôi cháy bỏng: “Chơi xong rồi chạy à?”
Thề với trời, tôi lắc đầu: “Em nghĩ kỹ rồi, khoảng cách chúng ta có lớn, không chỉ về tuổi tác mà còn…”
“Em chê anh già à?”
Cầu cứu! Tôi không phải ý đó!
“Không, là…”
Anh ấy bỗng cắn mạnh vào môi tôi: “Vậy là em thấy không xứng với anh?”
Tôi gật đầu.
Mặt ngượng đỏ quay sang một bên: “Anh kiếm tiền nhiều, em vẫn còn đi học, nói ra người ta tưởng anh bao nuôi em, em vốn cũng không có nhiều hoài bão, sau này có đi làm cũng không thể đạt được thành tích như anh, khoảng cách sẽ càng ngày càng lớn, tình yêu cũng sẽ phai nhạt.”
Thở dài, Tô Kiến Bạch xoay mặt tôi lại: “Cục cưng, anh không cần em giống anh, chỉ cần em làm tốt chính mình là được.”
“Như ngày xưa vậy.”
Ánh mắt anh sáng lên, tôi lắp bắp: “Ngày xưa vậy?”
“Đúng rồi, lúc nào cũng nhiệt tình, lúc nào cũng tràn đầy ánh sáng.”
Trong mắt Tô Kiến Bạch, tôi là như thế sao?
Tôi cúi đầu nhìn chân, giọng nhỏ không nghe rõ: “Vậy anh có thích em không?”
Tôi mong được nghe câu “anh thích em” chứ không phải vì gia đình mà nhượng bộ.
Anh sờ mặt tôi, ôm tôi vào lòng: “Không thích thì em còn ở bên anh lâu như vậy sao?”
Tôi ngẩn người, tim đầy ngọt ngào.
“Em từng hỏi anh thích một người là cảm giác thế nào?”
Tôi nhìn sâu vào mắt anh.
Anh mỉm cười, môi chạm nhẹ vào khóe miệng tôi, giọng trầm: “Có lẽ là như thế.”
Tôi đưa tay ôm chặt anh.
Hít hà hương thơm trên người anh.