Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Kinh ngạc, tuyệt vọng, không thể tin nổi, ba cảm xúc đồng thời xuất hiện trên khuôn mặt Hoắc Dịch.
Anh ấy sững sờ đủ năm giây, rồi đột nhiên lảo đảo lùi lại một bước.
"Anh nói là 'keys', cái chìa khóa ấy! ‘Keys' ấy, không phải 'kiss'!"
Gân xanh trên trán Hoắc Dịch giật giật.
Làn da trắng lạnh lúc này ửng lên một màu hồng nhạt đáng yêu.
Tôi cũng đơ người.
Ai đời tự nhiên lại nói một câu tiếng Anh dễ gây hiểu lầm vậy chứ?
Không thể đổ lỗi cho tôi cố ý chiếm lợi của anh ấy được.
… Dù rằng tôi cũng từng đạt được thành tích vẻ vang 8 điểm nghe tiếng Anh trong kỳ thi cấp ba.
Tôi không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này chắc chắn đã đỏ bừng.
Nhưng khí thế không thể thua, tôi cố tình cãi lại: "Cái đồ sính ngoại ph ương Tây kia, học vài năm sách ngoại rồi không thèm nói tiếng mẹ đ ẻ nữa hả!"
Ngực Hoắc Dịch phập phồng dữ dội.
Mái tóc dài của anh ấy bị gió thổi rối tung, lấp ló màu xanh lam như sương mù ẩn hiện bên trong.
Giống hệt tâm trạng của anh ấy lúc này.
Hai đứa chúng tôi đứng nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nói được lời nào.
Bố tôi là người đã phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi.
"Ôi, nhà mình năm nay phát đạt thật, ngoài cửa có hai vị thần giữ cổng cơ đấy."
Tôi dời mắt trước, nhìn bố và dì Hoắc.
Chủ động khoác tay dì Hoắc nũng nịu: "Dì Hoắc! Dì xem Hoắc Dịch kìa, lúc nào cũng lấc ca lấc cấc ấy!"
Dường như Hoắc Dịch vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú chấn động hồi nãy, nghe tôi nói xấu trước mặt như thế anh ấy cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Dì Hoắc hùa theo lời tôi trêu Hoắc Dịch vài câu, mới kéo suy nghĩ của anh ấy trở về.
Mở cửa đi vào, tôi cố tình đi chậm lại một bước, ghé sát vai Hoắc Dịch hỏi nhỏ:
"Nghe nói con trai tóc dài rất tốt cho dạ dày, là thật hay giả vậy?"
Hoắc Dịch không thể nhịn được nữa, nói nhỏ: "Ngụy Ân!"
Tôi thè lưỡi với anh ấy, trước khi vào nhà còn nháy mắt ra hiệu trêu chọc: "Ối! Mỹ, nhân, giận, dỗi."
2
Tôi đã thầm thương trộm nhớ anh kế từ lâu rồi.
Nguồn gốc của chuyện này bắt đầu từ lúc tôi năm tuổi.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó.
Dì Hoắc dịu dàng động lòng người dắt tay Hoắc Dịch.
Khuôn mặt vô cảm của anh ấy khi nhìn thấy tôi liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Hoắc Dịch thừa hưởng hoàn toàn những ưu điểm của dì Hoắc.
Năm lên tám tuổi, anh ấy đã có thể làm mẫu nhí rồi.
Lúc đó, chị gái nhà bên cố ý trêu tôi: "Tiểu Ân, bố cậu tìm cho cậu một cậu con rể nuôi từ bé rồi."
Tôi ngây ngô hỏi: "Thế nào là 'con rể nuôi'?"
"Là anh ấy thuộc về cậu."
Từ ngày đó trở đi, tôi coi Hoắc Dịch như vật sở hữu của riêng mình.
Không giống những cô bé khác thích búp bê và búp bê Barbie.
Tôi chỉ thích trang điểm cho Hoắc Dịch, giống như bố tôi thích mua trang sức, quần áo cho dì Hoắc.
Vì vậy, tôi dùng tiền tiêu vặt của mình để mua đủ loại món đồ nhỏ cho Hoắc Dịch.
Không đáng giá, nhưng mỗi món đều do tôi tỉ mỉ chọn lựa.
Sau này, tôi hiểu ra ý nghĩa của "con rể nuôi từ bé".
Nhưng sự chiếm hữu và thói quen đã không thể thay đổi được nữa.
Lớn hơn một chút, tôi nhận ra mình đã thích Hoắc Dịch.
Thật sự là sai một ly, đi một dặm.
Việc bị người trong cuộc phát hiện là sau khi Hoắc Dịch tốt nghiệp cấp ba.
Sau kỳ thi đại học, bố tôi đã đưa Hoắc Dịch ra nước ngoài để ủng hộ ước mơ của anh ấy.
Cũng chính sau khi Hoắc Dịch ra nước ngoài, tôi mới nhận ra mình mắc chứng lo âu xa cách với anh ấy.
Khoảng thời gian đó, tôi chỉ muốn gọi video với Hoắc Dịch 24/24.
Cả người ngày nào cũng trong trạng thái bồn chồn, lo lắng.
Bố tôi chỉ nghĩ là tôi vừa vào cấp ba nên chưa quen, nên đã cho tôi nghỉ một tháng.
Mỗi tối tôi đều nằm trong phòng ngủ của Hoắc Dịch.
Ôm chăn của anh ấy.
Đắm chìm trong mùi hương của anh ấy.
Trong lòng nghĩ đến hình bóng của anh ấy mà chìm vào giấc ngủ.
Nỗi nhớ tột cùng thật sự có thể khiến người ta phát điên.
Không biết lấy đâu ra dũng khí và quyết tâm, cô bé 16 tuổi như tôi, vào một ngày vô cùng bình thường, một mình lên máy bay đi đến bờ bên kia đại dương.
Cả nhà mất liên lạc suốt mười mấy tiếng đồng hồ khiến mọi người đều hoảng loạn.
Cho đến khi tôi hạ cánh và khóc gọi điện cho Hoắc Dịch: "Hoắc Dịch, anh đừng bỏ em..."
Hoắc Dịch lần đầu tiên trốn học là để tìm tôi ở xứ người.
Buổi tối, anh ấy vỗ lưng tôi như hồi còn nhỏ để dỗ tôi ngủ.
Tôi khóc và nắm chặt cổ áo anh ấy.
Sau đó cẩn thận hỏi câu đó: "Hoắc Dịch, anh thích em đi mà, có được không?"
Biểu cảm của Hoắc Dịch cứng lại trong một khoảnh khắc.
Nhưng rất nhanh sau đó lại cười và nói: "Anh trai thích em nhất được chưa."
3
Sau khi ăn cơm xong một cách yên bình, tôi và Hoắc Dịch lần lượt lên lầu.
Không lâu sau, Hoắc Dịch mặt đen sầm gõ cửa phòng tôi.
"Quần áo của anh đâu."
Tôi giả vờ không hiểu: "Làm sao em biết?"
Hoắc Dịch nghiến răng ken két.
"Anh muốn đi tắm, mau đưa đồ ngủ cho anh."
Tôi đột ngột kéo anh ấy vào phòng, khoanh tay trước ngực, thờ ơ nói: "Vậy anh phải xin lỗi em đi."
Hoắc Dịch tức đến bật cười.
Giống như vừa nghe được một câu chuyện đùa không thể tin nổi.
"Xin lỗi? Anh?"
Đúng vậy, nếu không phải bố tôi gọi hai chúng tôi về nhà ăn cơm.
Tôi và Hoắc Dịch vẫn sẽ trong tình trạng chiến tranh lạnh.
Lý do chiến tranh lạnh cũng rất đơn giản.
Tôi đi bar nhảy nhót thì bị anh ấy bắt gặp tại trận.
Hoắc Dịch mặt lạnh lùng mắng tôi, tôi lấy chuyện anh ấy ở nước ngoài ra cãi lại.
Tại sao anh ấy lên đại học thì có thể ăn chơi nhảy múa.
Còn tôi thì phải ngày ngày ôm sách chuyên ngành vùi đầu trong thư viện.
Cuối cùng thì kết thúc bằng những giọt nước mắt của tôi.
Hai đứa cũng bắt đầu chiến tranh lạnh từ đó.
Tôi nhướng mày, "Đúng vậy, anh phải xin lỗi em."
Hoắc Dịch hít sâu một hơi: "Anh nói lại một lần nữa, anh ở nước ngoài chỉ đi có một lần, còn là để tặng quà sinh nhật cho bạn, thời gian ở trong đó không quá 10 phút!"
Tất nhiên tôi biết.
Nhưng tôi cố tình làm vậy.
Ai bảo anh ấy không giữ liêm sỉ mà dám đi đến nơi đó.
Thấy vẻ mặt tôi ngang ngược, Hoắc Dịch như nhiều lần trước đây, quen thói cúi đầu.
"Được rồi, coi như là lỗi của anh, anh xin lỗi."
Mặt tôi không lộ vẻ vui mừng, lạnh lùng "ồ" một tiếng.
Mái tóc dài của Hoắc Dịch được buộc thành một búi nhỏ, để lộ chiếc khuyên tai đá obsidian màu đen trên tai.
"Vậy giờ đưa đồ ngủ cho anh, được không?"
Tôi ngây thơ hỏi lại: "Em có nói đồ ngủ ở chỗ em đâu."
Mặt Hoắc Dịch cứng lại một giây.
Nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy quần áo của anh đâu."
Tôi cười toe toét nói: "Ở ký túc xá rồi!"
Sau khi lên đại học, Hoắc Dịch bận rộn khởi nghiệp, hai đứa tôi không có nhiều thời gian gặp nhau.
Tôi đã lén lấy quần áo của anh ấy ở nhà mang đi, tối ôm ngủ.
Hoắc Dịch: "..."
Tôi nhanh chóng mở miệng trước khi anh ấy nổi giận: "Nhưng ở đây em có đồ mới, là đồ nam hẳn hoi đấy nhé~"
Sắc mặt Hoắc Dịch dịu đi một chút, kìm nén sự bốc đồng của mình.
"Vậy em đưa anh một bộ, bao nhiêu tiền anh sẽ chuyển cho em."
Tôi nhảy chân sáo đi mở tủ quần áo, đưa cho anh ấy một bộ đồ ngủ lụa mới tinh.
Hoắc Dịch nhìn bộ của mình.
Lại nhìn bộ đồ đôi khác màu mà tôi đang mặc.
Anh ấy lại một lần nữa chìm vào im lặng.
"Ngụy Ân, em..."
Lời còn chưa nói xong, tôi ngắt lời: "Hoắc Dịch, mặt anh mềm lắm, để em hôn lại một cái nữa đi."