Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Ôn Nhan vốn có thói quen mộng du, nhưng cô chưa bao giờ ngờ tới—
Một buổi sáng tỉnh dậy, cô lại đang nằm trên giường của anh hàng xóm!
Hít một hơi thật sâu.
Hít thêm một hơi thật sâu nữa, Ôn Nhan nhắm mắt lại, rồi mở ra, trước mặt vẫn là gương mặt say ngủ của Hứa Ngôn Thu.
Rèm cửa được kéo ra, ánh nắng len lỏi vào, cả căn phòng sáng bừng.
Ôn Nhan nuốt “ực” một tiếng, trời mới biết, cô đã thầm yêu Hứa Ngôn Thu từ rất lâu rồi.
Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, nhưng trong mắt cô, Hứa Ngôn Thu là kiểu người cao không thể với tới.
Từ nhỏ cô đã là học sinh kém, sở thích không gì khác ngoài cày phim và ăn vặt, tính cách cũng có phần hơi "trẻ trâu".
Còn anh là sinh viên xuất sắc của khoa Luật, luật sư Hứa nổi tiếng lừng lẫy ở Giang Thành, năng lực vượt trội, trước nay luôn nghiêm túc, lạnh lùng.
Hơn nữa, Hứa Ngôn Thu dường như đã có bạn gái.
Ôn Nhan ngây người nhìn anh một lúc lâu, chuẩn bị rón rén xuống giường, thế nhưng, cánh tay vừa chống lên mặt giường ngồi dậy, Hứa Ngôn Thu liền mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí lập tức trở nên ngượng ngùng.
Ôn Nhan cười gượng một tiếng, "Chào... chào buổi sáng."
Hứa Ngôn Thu im lặng nhìn cô, dường như đang suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Bị anh nhìn chằm chằm, Ôn Nhan căng thẳng vô cùng, mím môi, lí nhí nói: "Em có lẽ là... mộng du rồi."
Hứa Ngôn Thu ngồi dậy, chăn trượt xuống ngang hông, để lộ cơ bụng săn chắc, Ôn Nhan nhìn theo mép chăn, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Một lúc sau.
Cô nuốt nước bọt, đột ngột ngồi bật dậy, kéo chăn che nửa thân trên cho Hứa Ngôn Thu, mặt đỏ bừng, "Em... em về nhà trước đây."
Nói xong, cô luống cuống xuống giường, đang định rời đi thì đột nhiên bị anh gọi lại.
"Khoan đã."
Ôn Nhan lập tức dừng bước.
Hít một hơi thật sâu, Ôn Nhan quay người lại thì phát hiện Hứa Ngôn Thu đã mặc áo sơ mi trắng, lúc này đang cúi đầu cài cúc áo.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện tối qua, phải làm sao?"
Ôn Nhan ngẩn người.
Chuyện tối qua...
Ngoài việc mộng du chạy nhầm giường, lẽ nào cô còn làm gì với Hứa Ngôn Thu nữa sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt cô bất giác liếc xuống dưới người anh hai cái.
Nhưng cả hai đều đang mặc quần áo mà.
Ôn Nhan không nghĩ ra, lòng lại hoảng loạn, ném lại một câu "Xin lỗi" rồi chạy ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, sau khi ra ngoài, Ôn Nhan lập tức sững sờ—
Trong phòng khách, mẹ Ôn và mẹ Hứa đang ngồi trên sofa tán gẫu, hai người là hàng xóm kiêm bạn thân nhiều năm, ngày nào cũng phải ngồi lại với nhau nói chuyện trên trời dưới đất.
Ôn Nhan đột ngột xông ra từ phòng Hứa Ngôn Thu, ba người nhìn nhau, đồng thời ngẩn ra.
Đặc biệt là mẹ Ôn.
Bà vốn đang nói về đối tượng xem mắt lần này của Ôn Nhan—
Công việc tốt, gia đình tốt, nhân phẩm tốt, gọi tắt là thanh niên ba tốt.
Hai người đã gặp nhau một lần, mẹ Ôn rất hài lòng về cậu ta, còn đặc biệt mời cậu ta trưa nay đến nhà ăn cơm.
Hay thật, đối tượng xem mắt còn chưa đến, con gái bà đã chạy ra từ phòng ngủ của con trai nhà hàng xóm.
Hơn nữa...
Trên người mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đường cong lộ rõ, tóc tai rối bời, nhìn thế nào cũng khiến người ta khó mà không nghĩ bậy.
Ôn Nhan nuốt nước bọt, "Mẹ, mẹ nghe con giải thích..."
Lấy lại tinh thần, sắc mặt mẹ Ôn lập tức sa sầm.
Bà cũng mong Hứa Ngôn Thu làm con rể mình lắm, nhưng con gái mình thế nào, trong lòng bà hiểu rõ.
Hứa Ngôn Thu tính cách khá kiêu ngạo, trong chuyện tình cảm lại càng kén chọn, con gái bà e là không với tới được.
Nhưng dù sao đi nữa cũng không thể cứ thế qua đêm không danh không phận như vậy được!
Mẹ Ôn đang định nổi giận thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhìn rõ người gọi đến, sắc mặt mẹ Ôn đột ngột thay đổi, là Quan Tần—
Đối tượng xem mắt "thanh niên ba tốt" của Ôn Nhan.
"Alo, Tiểu Tần à..."
Mẹ Ôn lập tức đổi giọng, bắt máy, nhưng lông mày lại nhíu chặt, "A? Cháu sắp qua bây giờ à?"
Nói rồi, mẹ Ôn vội vàng xua tay với Ôn Nhan, trao đổi ánh mắt với mẹ Hứa một cái rồi kéo thẳng Ôn Nhan về nhà.
Trong phòng ngủ.
Ôn Nhan vừa thay quần áo, vừa bị mẹ mắng, là mấy lời đơn cử như con gái phải biết giữ mình, không được bám theo người ta.
Ôn Nhan không có cửa biện minh, chỉ đành gật đầu vâng dạ.
Cái người Quan Tần kia đến rất nhanh, may mắn là khi mà Ôn Nhan vừa sửa soạn xong thì chuông cửa vang lên.
Mẹ Ôn tươi cười ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Quan Tần.
Cậu ta xách theo một đống quà, mặt tươi cười niềm nở, chào hỏi mẹ Ôn.
Mẹ Ôn vội mời cậu ta vào nhà, kéo Quan Tần ngồi xuống sofa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn kể cho cậu ta nghe vài câu chuyện thú vị hồi nhỏ của Ôn Nhan.
Nghe mà Ôn Nhan phải dở khóc dở cười.
Trong phòng khách, nếu bỏ qua Ôn Nhan đang ngồi ngẩn ngơ bên cạnh, không khí cũng coi như là ấm cúng.
Cho đến khi có một tiếng gõ cửa vang lên.
Ôn Nhan vội vàng ra mở cửa, vốn nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội trộm hít thở một hơi, nhưng khi cửa mở ra, nhìn thấy là người ấy, thần kinh cô lập tức căng cứng.
Người đang đứng trước cửa là Hứa Ngôn Thu.
Ôn Nhan trong nháy mắt như ngừng thở "Anh... anh Ngôn..."
Hứa Ngôn Thu cao hơn cô rất nhiều, lúc này anh ấy cúi mắt nhìn cô, vẻ mặt bình thản, "Ừ."
Đáp lời xong, anh lấy từ sau lưng ra một chiếc áo khoác ngủ, đưa cho Ôn Nhan, giọng nói nhàn nhạt: "Tối qua em để quên trên giường anh."
Ôn Nhan ngơ ngác hai giây, sau đó vội vàng giật lấy chiếc áo ngủ, mặt đỏ bừng.
Chết tiệt...
Sao cô lại bất cẩn thế này!
Đây là chiếc áo khoác ngoài của bộ váy ngủ hai dây của cô, sáng nay vội vàng chạy đi, quên cả mặc.
Hứa Ngôn Thu thực sự chỉ đến để đưa áo ngủ, anh ngước mắt lên, khẽ cười chào mẹ Ôn rồi cáo từ rời đi.
Một tiếng "rầm", cửa phòng đóng lại.
Ôn Nhan và mẹ Ôn nhìn nhau, gần như đồng thời quay sang nhìn Quan Tần.
Đúng như dự đoán, mặt Quan Tần lúc đỏ lúc trắng, sau đó tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Cửa phòng lại một lần nữa đóng sầm lại, mẹ Ôn quay sang lườm cô, "Ôn Nhan! Ngày mai con đi tìm Quan Tần giải thích cho rõ ràng!"
Ôn Nhan quay đầu đi, khoanh tay trước ngực, "Không đi!"
Mẹ Ôn nghiến răng nghiến lợi, "Không đi thì có là tin mẹ sẽ đi tìm Ngôn Ngôn không?"
"..."
Ôn Nhan chịu thua, "Ngôn Ngôn" trong miệng mẹ cô đương nhiên là chỉ Hứa Ngôn Thu.
Ôn Nhan từ nhỏ trời không sợ đất không sợ, duy chỉ có Hứa Ngôn Thu là trị được cô, anh chỉ cần nhíu mày là cô lập tức ngoan ngoãn im bặt.
Vì vậy, mỗi lần Ôn Nhan không nghe lời, mẹ Ôn lại lôi Hứa Ngôn Thu ra để dọa cô.
Phải nói, chiêu này đúng là trăm lần như một.
Ôn Nhan nhíu mày, tức giận quay về phòng.
Buổi tối, Ôn Nhan hiếm hoi tuyệt thực, cô muốn kháng nghị, dùng cách này để kháng nghị trong im lặng.
Cô không muốn đi xem mắt, càng không muốn ở bên cạnh gã Quan Tần lùn lùn mập mập kia.
Cô thích Hứa Ngôn Thu, dù không thể ở bên anh, Ôn Nhan cũng không muốn cứ thế tùy tiện gả mình đi.
Ai ngờ...
Bố mẹ vốn luôn thương cô, lần này dường như cũng quyết tâm cứng rắn với cô đến cùng.
Bữa tối, hai người vừa ăn vừa uống trong phòng ăn, nói cười vui vẻ, nhưng không hề có ý định gọi Ôn Nhan ra ăn cơm.
Ôn Nhan bèn trèo lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy mình, không phải chỉ là nhịn một bữa cơm thôi sao, dù sao cũng không chết đói được!
Lăn qua lăn lại trên giường, Ôn Nhan cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, trong mơ, Hứa Ngôn Thu bưng một chậu đùi gà đến, cùng cô vừa uống Coca vừa gặm đùi gà.
Giấc mơ quá đẹp, đến nỗi khi Ôn Nhan tỉnh dậy, khóe môi vẫn còn vương nụ cười.
Nhưng khi cô nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không thể cười nổi nữa...
Rõ ràng cô đang quấn chăn ngủ trong phòng mình, sao vừa tỉnh dậy lại chạy đến giường của Hứa Ngôn Thu!
Hơn nữa—
Lần này, không chỉ là ngủ chung giường nữa, cô thậm chí còn gối lên cánh tay của Hứa Ngôn Thu, cả người rúc vào lòng anh...