Yêu Trong Mộng Du - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hứa Ngôn Thu lại cởi bộ đồ ngủ trên người ra ngay trước mặt cô.


Cơ thể bán khỏa thân của trai đẹp xuất hiện quá đột ngột, Ôn Nhan có chút không thể tính táo lại được, ngây người nhìn.


Cho đến khi Hứa Ngôn Thu mặc áo phông trắng vào, Ôn Nhan mới miễn cưỡng hoàn hồn.


Thực ra đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nửa thân trên của Hứa Ngôn Thu, nhưng Ôn Nhan vẫn thật sự đỏ mặt.


Câu nói chưa kịp thốt ra, cũng vì thế mà bị gián đoạn, quên mất trong đầu.


Rời giường, rửa mặt đánh răng.


Dù sao thì phụ huynh hai nhà đều không có ở đây, Ôn Nhan cũng vui vẻ tự tại hơn một tí.


Bữa sáng là do Hứa Ngôn Thu nấu, mì gói có thêm xúc xích, còn chiên hai quả trứng hình trái tim.


Ôn Nhan ăn rất ngon miệng, còn cướp mất nửa cây xúc xích của Hứa Ngôn Thu.


Sau bữa ăn, Hứa Ngôn Thu lái xe đưa cô đến cổng công ty.


Sau khi xuống xe, Ôn Nhan đi đường như bay, mỗi bước chân đều như đạp trên mây.


Vừa nghĩ đến tối nay lại có thể "mộng du" đến giường của Hứa Ngôn Thu, cô lại cảm thấy có chút phấn khích.


Cả một ngày, Ôn Nhan làm việc đều mang theo nụ cười.


Tối tan làm, Hứa Ngôn Thu kỳ diệu xuất hiện ở cổng công ty cô, người đó vốn có ngoại hình nổi bật, tựa vào xe đã thu hút vô số ánh nhìn.


Khi Ôn Nhan ra khỏi công ty, cô liền nhìn thấy Hứa Ngôn Thu.


Anh cũng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu.


Hứa Ngôn Thu lấy lý do ở nhà không có ai, một mình ăn cơm không ngon, mời Ôn Nhan ăn tối.


Sau bữa tối, theo đề nghị của Hứa Ngôn Thu, hai người đến công viên gần đó, vì Hứa Ngôn Thu nói, hôm qua anh nhìn thấy một con mèo hoang ở đó.


Ôn Nhan vốn rất thích mèo, vừa nghe anh miêu tả có chút đáng thương, lập tức lòng yêu thương trỗi dậy, vui vẻ đi theo.


Trong công viên, lúc này đang là chập tối, người không nhiều, Hứa Ngôn Thu dẫn cô đi lòng vòng, một mạch đến tận sâu trong công viên.


Nơi này càng không thấy một bóng người.


Ôn Nhan nhíu mày, "Vẫn chưa tới nơi sao?"


"Sắp rồi."


Vừa dứt lời, một người đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra.


"Hai vị, anh đây lúc này hơi kẹt tí, cho vay ít tiền đi."


Trời tối, Ôn Nhan nhíu mày nhìn gã đầu trọc trước mặt.


Hắn ta nghiêng đầu nhìn hai người, vẻ mặt lưu manh.


Trong tay còn cầm một con dao găm, ra vẻ vỗ vỗ vào lòng bàn tay.


Một bộ dạng dọa nạt.


Hứa Ngôn Thu phản ứng rất nhanh, một tay kéo Ôn Nhan ra sau lưng, lạnh lùng nói, "Cút."


"Cút?"


Gã đàn ông đầu trọc lập tức thay đổi sắc mặt, gầm lên, "Tao thấy hai đứa mày đừng có không biết điều, ngoan ngoãn giao ít tiền ra đây thì tao cho đi, nếu không..."


Hắn ta lăm lăm con dao găm trong tay, ý tứ không cần nói cũng hiểu.


Tuy nhiên, Hứa Ngôn Thu còn chưa kịp nói gì, Ôn Nhan đột nhiên nổi khùng.


Cô núp sau lưng Hứa Ngôn Thu, dường như cũng không thấy sợ, một tay chỉ vào gã đàn ông đầu trọc mà chửi mắng, chửi đến mức khó nghe...


Gã đầu trọc tức giận, vừa chửi vừa giơ dao găm lên chém xuống!


Tuy nhiên, Hứa Ngôn Thu một tay che chở cho Ôn Nhan, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta đẩy mạnh ra—


Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết, Ôn Nhan một tay ôm cánh tay, đầu ngón tay có máu tươi rỉ ra.


Gã đầu trọc thấy tình hình không ổn, lập tức quay đầu bỏ chạy.


Ôn Nhan ôm chặt vết thương đang chảy máu, vừa kêu đau, vừa uất ức gọi "anh Ngôn".


Đó là lần đầu tiên trong đời Ôn Nhan nhìn thấy Hứa Ngôn Thu mất bình tĩnh.


Cô ngẩn ra hai giây, sau đó nhìn thấy đôi mắt anh đỏ hoe, rõ ràng cô bị thương ở cánh tay, nhưng anh lại bế ngang cô lên, nhanh chóng chạy ra khỏi công viên.


Ôn Nhan bị anh làm cho hơi ngơ ngác, ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại, vội vàng ngăn cản, "Không nghiêm trọng đâu, không nghiêm trọng đâu... không cần đến bệnh viện."


Nói rồi, cô lại vội vàng bổ sung một câu, "Em về nhà bôi thuốc là được rồi."


Dứt lời, cô căng thẳng chờ đợi câu trả lời của Hứa Ngôn Thu.


Sao có thể đến bệnh viện được?


Như vậy chẳng phải là lộ tẩy rồi sao.


Vết thương này của cô, thật ra là giả.


Không chỉ vết thương là giả, gã đầu trọc vừa rồi cũng là giả.


Nhưng...


Gã đầu trọc này không phải là người do Ôn Nhan thuê, mà là do Hứa Ngôn Thu thuê.


Tối qua, Ôn Nhan trốn ở ban công, nghe lén được Hứa Ngôn Thu gọi điện thoại.


Trong điện thoại, anh đã sắp xếp rõ ràng quá trình hôm nay, bảo đối phương đúng giờ xuất hiện bên cạnh cây thứ bảy ở sâu trong công viên, sau đó cướp tiền, rồi sắp xếp để hắn dùng dao rạch cánh tay trái của mình.


Về vị trí, Hứa Ngôn Thu nói, lúc đó anh sẽ mặc một chiếc áo khoác, trên cánh tay áo có một hình ngôi sao, bảo đối phương cứ theo hình đó mà rạch là được.


Còn anh ấy đã dán một túi máu rất nhỏ bên trong áo, quyết tâm diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.


Ôn Nhan phát hiện ra, cái tên này đúng thật là tsundere mà, rõ ràng là thích cô, nhưng lại không chịu mở lời, trước tiên là cố ý ám chỉ mình có bạn gái, sau đó lại lợi dụng chuyện cô "mộng du" để làm lớn chuyện.


Sau khi thành công lại sắp xếp bạn gái giả đến diễn một màn "bắt gian", cuối cùng lại diễn một cảnh khổ nhục kế giả để có một phen anh hùng cứu mỹ nhân cảm động trời đất.


Nếu cô không biết gì cả, có lẽ đã sớm vừa áy náy vừa cảm động khóc lóc nhào vào lòng anh rồi.


Mà lúc này...


Nhìn Hứa Ngôn Thu với đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt căng thẳng trước mặt, Ôn Nhan khẽ nhếch khóe môi.


Anh trai nhỏ không ngờ tới phải không?


Diễn viên của anh hôm qua đã phản bội rồi.


Tối hôm qua, sau khi nghe lén được cuộc điện thoại của anh, Ôn Nhan cố tình đến nhà Hứa Ngôn Thu, lấy lý do điện thoại mình hết pin, mượn điện thoại anh gọi, sau đó lén ghi lại số điện thoại mà anh vừa gọi.


Về nhà, Ôn Nhan gọi cho người đó, dùng giá gấp đôi để mua chuộc hắn ta.


Thế là, bây giờ người "bị thương" đã trở thành cô, cô có thể tỏ ra yếu đuối, sau đó, để Hứa Ngôn Thu từng bước rơi vào cạm bẫy dịu dàng của cô.


Tại một nơi nào đó trong công viên.


Một người đàn ông đầu trọc ngồi xổm trên bãi cỏ hút thuốc, nhìn chằm chằm vào số dư trên màn hình điện thoại.


Mẹ kiếp, bây giờ tiền dễ kiếm thế này à?


Hôm qua, hắn ta vốn đã nhận được một công việc "diễn kịch" một cách khó hiểu, ai ngờ việc này còn có phần tiếp theo.


Hành động vừa mới được quyết định không lâu, lại có một cô gái gọi đến, nói là biết kế hoạch của họ, và đưa cho hắn gấp đôi số tiền để hắn ta "phản bội".


Nửa điếu thuốc cháy hết, gã đầu trọc lắc đầu, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.


"Hai người này đang chơi trò gì vậy, Vô Gián Đạo* à?"


*无间道 - Vô Gián Đạo: phim Hồng Kông năm 2002, diễn tả một cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai kẻ gián điệp đội lốt cảnh sát và tội phạm. Ở đây chỉ việc nam chính tính kế nữ chính xong bị cô tính ngược lại, nó tựa như nội dung tổng thể của bộ phim.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo