Bạch Kiều Có Tin Vui

Bạch Kiều Có Tin Vui

Nhóm dịch: Tunss

Bạch Kiều Có Tin Vui – Chương 3

Tôi quyết định im lặng, bắt đầu âm thầm đếm ngược.
Sau một quãng chờ đợi dài đằng đẵng đến nghẹt thở, cuối cùng xe cũng thoát khỏi dòng kẹt và rẽ vào một khu chung cư cao cấp.
Xung quanh cây cối rợp bóng, cảnh quan đẹp như tranh. Không xa còn có cả đài phun nước.
Tôi bước xuống xe, gió chiều dịu nhẹ thổi qua, nhưng chẳng xua nổi cái lạnh trong lòng.
Tôi lặng lẽ đi sau lưng Giang Nghiễn Văn, mỗi bước chân như giẫm trên dao.
Phải công nhận, anh ấy đúng chuẩn hình mẫu đàn ông lý tưởng:
Ngoại hình cực phẩm.
Học vấn cao.
Gia đình có điều kiện.
Còn tôi… từng độc thân suốt bao nhiêu năm, giờ lại lần đầu tiên qua đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ.
À không—hợp pháp qua đêm.
Vậy tôi nên làm gì?
Cứ thế mà “lên giường” luôn à?
Để mẹ tôi sớm bế cháu như mong ước?
Vào nhà là đè người ta ra tường hả?
Tôi vừa đi sau dáng cao lớn của Giang Nghiễn Văn, vừa suy nghĩ lung tung, ánh mắt hệt như đang “săn mồi”.
Nhà anh ở tầng hai. Vừa mở cửa, đèn phòng khách tự động bật sáng.
Anh cúi người, từ tủ giày lấy ra một đôi dép nữ xinh xắn.
Một động tác vô cùng tùy ý… mà đẹp đến nỗi đánh bật mọi nam chính trong truyện tôi từng vẽ.
Thân hình anh đúng là như được tạc ra từ thần thoại.
Bất chợt, tôi thấy bừng sáng—cảm hứng sáng tác trở lại!
Nhìn thấy tôi vẫn ngẩn ra ngoài cửa, Giang Nghiễn Văn tiện tay kéo hành lý tôi vào nhà.
Không gian bên trong sạch sẽ đến mức khắt khe, y hệt như con người anh: gọn gàng và tối giản.
Tôi âm thầm cân nhắc khả năng “đè” anh ra—nhưng nhìn lại chênh lệch chiều cao, có vẻ hơi khó thực hiện…
“Bên tay phải có một chùm chìa khóa. Của em.”
Nói xong, Giang Nghiễn Văn bình thản đi thẳng vào nhà, để tôi đứng đó tự xử lý cảm xúc của mình.
Hình ảnh khoảnh khắc Giang Nghiễn Văn cúi người, lộ ra đường cong khiến người ta nghẹt thở, vẫn còn in đậm trong đầu tôi. Tôi vội vàng đá bay giày, kéo lê vali tìm được phòng làm việc rồi chui tọt vào trong.
Qua ô cửa kính trong phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy Giang Nghiễn Văn đang đứng trong căn bếp rộng rãi và sáng sủa.
Vai anh rộng, dáng đứng thẳng tắp, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng. Cánh tay rắn rỏi đang bận rộn bên bồn rửa.
Gọng kính bạc trên sống mũi khiến anh mang thêm một nét đẹp cấm dục khó chạm tới.
Tôi bỗng nhớ đến thiết lập nhân vật trong kịch bản truyện mình từng vẽ:
Nam bác sĩ lạnh lùng, mông cong, chân dài, mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp cuồn cuộn.
Và cả câu nói bất hủ của lão sếp: “Vẽ cho đã vào!”
Tôi mệt mỏi ngả người lên lưng ghế, in các gạch đầu dòng ra dán ngay màn hình, nhắc nhở bản thân: mục tiêu sáng tác là chiều lòng thị hiếu công chúng.
Khuôn mặt ấy… cứ để là Giang Nghiễn Văn đi, dù gì anh cũng cực kỳ đẹp trai, đúng chuẩn gu “cấm dục hệ” mà thị trường ưa chuộng.
Chân thì dài thật—chuẩn yêu cầu của fan.
Còn cơ bụng… tôi cũng chưa thấy tận mắt, nhưng thôi, cứ dựa theo kinh nghiệm mà vẽ tạm vậy.
Thế là tôi bắt đầu tưởng tượng, tạo hình một thân thể đầy mê hoặc cho Giang Nghiễn Văn.
Vòng eo săn chắc hoàn hảo, cặp mông đầy đặn nâng cao, quần tây lộ tất đen, giày da bóng loáng…
Và—chiếc áo blouse trắng ôm sát thân hình.
Trong bản phác thảo đầu tiên, người đàn ông lạnh lùng kia ngồi trên ghế giám đốc, mắt sắc lạnh, chân vắt chéo lười biếng.
Tôi hài lòng nở nụ cười, gửi một tấm ảnh chụp màn hình cho sếp, còn chu đáo nhắn thêm một câu:
“Sếp ơi, phần mông có cần vẽ cong thêm tí không? Như vậy đường eo sẽ hút mắt hơn.”
Khoảng năm phút trôi qua vẫn không thấy sếp phản hồi, tôi mới mệt mỏi mở mắt, click vào khung trò chuyện xem thử.
Ơ?
Ảnh đâu?
Đoạn trò chuyện giữa tôi và sếp vẫn dừng lại ở tin nhắn ông ấy giục nộp bản vẽ.
Một tiếng “ong” vang lên trong đầu tôi, cả người rùng mình.
Chết rồi! Tôi gửi cho ai rồi?!
Đừng nói là gửi cho ba mẹ tôi nhé!
Tôi còn muốn làm người mà!
Tôi cuống cuồng lục tung từng đoạn chat.
Cuối cùng… tôi thấy bức hình tâm huyết đó nằm gọn trong khung hội thoại với—Giang Nghiễn Văn.
Và kèm theo đó… là câu góp ý đầy tha thiết của tôi.
Aaaaaa!!!
Tôi rốt cuộc đã làm cái gì thế này trời?!
Cạch!—cánh cửa phòng làm việc bị đẩy ra một cách đầy kịch tính.
Tóc tai tôi rối bù, lao ra như một cơn gió, trong lòng chỉ có một lời cầu nguyện:
Làm ơn làm phước, Giang Nghiễn Văn vẫn đang bận trong bếp, chưa thấy tin nhắn chết tiệt kia…
Nhưng trước mắt tôi là cảnh tượng như dội gáo nước lạnh:
Trên bàn ăn đã dọn sẵn bốn món mặn một món canh, còn bốc khói nghi ngút.
Giang Nghiễn Văn khoác tạp dề, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ cánh tay rắn chắc với đường cơ tinh tế.
Anh chống hai tay lên bàn, cầm điện thoại trong tay, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình từng chút một.
Trên mặt kính mắt anh phản chiếu rõ ràng hình ảnh vị bác sĩ lạnh lùng, sexy… và vô cùng “táo bạo” trong bản vẽ của tôi.
Cạch—
Đó là âm thanh tim tôi rơi hẳn xuống dạ dày.
Anh dường như đang gõ chữ. Không lâu sau, điện thoại tôi vang lên một tiếng ting, thông báo tin nhắn từ Giang Nghiễn Văn:
“Được.”
Được… là sao?!
Cho vẽ mông cong hơn ư?!
Anh từ tốn ngẩng đầu lên, ánh mắt không rõ cảm xúc:
“Không phải em đói sao? Lại đây ăn cơm.”
Tôi hoàn toàn không nhớ nổi mình đã đi thế nào đến bàn ăn.
Ngồi xuống mà như hồn vía lạc đi đâu mất.
Cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.
Dù không nhìn, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt trầm lặng và sâu thẳm kia đang khóa chặt mình.
Chết rồi chết rồi…
Tôi vừa mới mạnh miệng nói các nhân vật của mình là tưởng tượng hoàn toàn—giờ thì bị tóm sống tại trận!
Tôi còn giải thích được gì nữa đây?
“Anh không ngại nếu em đo trực tiếp.”
Khụ khụ khụ!
Tôi vừa uống miếng canh, Giang Nghiễn Văn đã buông một câu làm tôi sặc tới bật nước mắt.
Tôi sợ đến mức ôm miệng, cả người đỏ lựng như con tôm luộc.
Câu này mạnh quá rồi đó nha?!
Giang Nghiễn Văn đẩy điện thoại của mình đến trước mặt tôi, ánh mắt sắc bén, nghiêm túc:
“Nếu đã lấy anh làm nguyên mẫu, thì nên tôn trọng hiện thực.”
Ngón tay anh dừng lại… ngay tại khe áo hé mở, nơi lộ ra phần cơ ngực rắn chắc.
Tôi thở hắt ra một hơi dài, gượng cười:
“Được ạ!”

Quà tặng

Tặng quà cho Tunss.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập