4 Ăn xong, Giang Nghiễn Văn vào bếp rửa bát. Tôi vội lẻn vào phòng ngủ, tính nhân lúc anh bận tay mà tranh thủ đi tắm. Nhưng khi sờ soạng mãi trên tường vẫn không tìm được công tắc đèn. Gì mà công nghệ cao vậy? Chẳng lẽ đèn điều khiển bằng trí tuệ nhân tạo, mà tôi thì lại không có quyền hạn? Trong phòng tối om, tôi đang định lùi ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng Giang Nghiễn Văn: “Sao không vào?” Hơi thở ấm áp phả lên sau gáy tôi, mấy sợi lông tơ trên cổ dựng hết cả lên, ngứa ngáy đến rợn người. Tôi giật mình co rụt cổ lại, kinh hãi quay đầu. Áo sơ mi của anh vướng mấy giọt nước, dính sát vào ngực. Anh cao hơn tôi cả cái đầu, khi cúi xuống nhìn, tỏa ra một loại áp lực vô hình, khiến người ta chẳng thể chống đỡ. Tôi lập tức có cảm giác kiểu “bị bắt quả tang tại trận”, liền cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đi nhầm—” “Không đi nhầm.” Giang Nghiễn Văn chặn lại động tác khép cửa của tôi, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát đẩy cửa ra, từng bước từng bước dồn tôi lùi về lại phòng ngủ. Cho đến khi vóc dáng cao lớn của anh chắn hết ánh sáng từ phòng khách—bóng tối lập tức nuốt trọn không gian. Thị giác bị làm yếu đi, các giác quan khác như bị khuếch đại đến cực hạn. Anh đứng rất gần, khí thế lập tức bao trùm lấy tôi. Tôi giống như một con đà điểu, cúi gằm đầu, không dám hé miệng. “Đi thay đồ.” Câu nói của anh khẽ vang lên, khiến tôi có ảo giác anh sắp cúi xuống… hôn mình. Mặt tôi nóng bừng như bị châm lửa, ấp úng nói: “Đồ… đồ tôi còn trong vali…” “Tủ quần áo có sẵn, lấy đi.” Giang Nghiễn Văn không có ý định nhường đường, vẫn đứng chặn ngay cửa phòng. Không còn cách nào khác, tôi đành mò mẫm trong bóng tối tiến đến tủ quần áo, tùy tiện mở một ngăn kéo, đưa tay thò vào… Rất mềm… rất trơn… Tôi có loại chất liệu này à? Mỏng đến mức xuyên thấu luôn ấy… Giang Nghiễn Văn tựa người vào khung cửa, giọng thản nhiên như không: “Đó là ngăn kéo của anh.” Tôi lập tức nhận ra thứ vải mềm mượt, mát lạnh trong tay là gì, lập tức rụt tay lại như bị điện giật, vành tai nóng ran: “Xin lỗi…” Giang Nghiễn Văn khẽ bật cười, không đau không ngứa, cũng chẳng bật đèn lên, chỉ khoanh tay đứng đó như đang xem kịch vui. Anh chắc chắn là đang trả đũa tôi. Tôi vội vàng mở ngăn kéo bên cạnh, túm đại mấy bộ quần áo rồi chui thẳng vào phòng tắm. Có vẻ như anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc tôi đến sống cùng – dầu gội, dầu xả, sữa dưỡng thể, bàn chải và khăn mặt đều đủ đôi, theo kiểu… tình nhân. Tôi định dùng nước lạnh làm dịu bớt nhiệt độ đang bốc lên trong người, nhưng càng tắm lại càng nóng, cuối cùng đành bất lực lau khô tóc, chuẩn bị bước ra ngoài. Mở bộ đồ vừa lấy ra xem thử – là một chiếc sơ mi rộng thùng thình. Tóc tôi còn nhỏ nước nên ướt một mảng lớn trước ngực. Còn món đồ tôi tưởng là đồ lót… hóa ra là một đôi tất lưới màu đen. “…” Sơ mi trắng ướt nước – không thể không khiến người ta nghĩ xa xôi. Tôi, Bạch Tần, cả đời chưa từng mất mặt đến thế. Tôi hoảng loạn trốn trong phòng tắm, cầu cứu nhỏ bạn thân. Nó bảo: “Hahahahahaha mày bị gì vậy trời, muốn tao chạy mấy cây số đến phòng tắm cứu mày à?” Tôi uể oải mặc sơ mi của Giang Nghiễn Văn, trước ngực ướt nhẹp, tay cầm đôi tất đen, “Mày không tới, tao chết mất.” “Nói chuyện gì xấu hổ trước mặt chồng? Mặc vào đi, tao đảm bảo không sao đâu.” Tôi đau khổ vỗ trán: “Tao không dám…” “Không dám cái gì? Không dám đè ổng hả?” “Này Bạch Tần, lúc mày 23 tuổi chẳng phải đã viết kế hoạch sinh con lúc 26 rồi à? Giờ mày còn đúng 10 tháng nữa là tới sinh nhật 27. Thiên thời địa lợi nhân hòa, mày không ra tay thì định để tao trói Giang Nghiễn Văn lại, khiêng lên giường tặng cho mày hả?” Tôi là kiểu người mềm lòng, rất dễ bị dụ dỗ. Hai ba câu của nó liền đánh trúng vào cảm xúc và ý chí của tôi. Tôi 26 rồi, muốn có con thì đã làm sao? Dù gì tôi với anh ấy cũng là vợ chồng hợp pháp. Tôi có chủ động một chút… thì cũng đâu có gì sai? Tôi đẩy cửa phòng tắm còn đang bốc hơi nghi ngút, ngoài phòng khách chỉ bật một chiếc đèn tường, ánh sáng mờ mịt. Ký ức đã chết như bị đánh thức, bất ngờ ập tới tấn công tôi. Hàng loạt nữ chính trong truyện tranh lần lượt hiện lên trong đầu, tiếp sau đó là những cảnh “mosaic” khiến mặt đỏ tim đập. Tôi bắt đầu hối hận, không dám nữa rồi. Tôi vội vã chạy về phòng ngủ, nhưng ngay khi sắp bước vào cửa thì đâm sầm vào một thân người. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt nhanh chóng bao phủ lấy tôi. “Gấp gì vậy?” Giọng anh khàn khàn, tan vào màn đêm, ánh đèn vàng ấm áp phủ lên mọi thứ một tầng mờ ám đầy ám muội. Tựa như ai đó vừa tiêm cho tôi một liều adrenaline, tim tôi đập loạn không ngừng. “Em nóng lắm à? Áo sơ mi của anh không đủ mát sao?” Anh thì thầm bên tai tôi, hơi thở mang theo hơi nước, quấn lấy từng sợi thần kinh. “Hay là vì em mặc thêm một món?” Tôi giãy không ra, đầu óc trống rỗng, chỉ thốt lên được vài chữ yếu ớt: “Em sai rồi… tha cho em đi…” Cơ thể tôi run lên theo từng nhịp thở của Giang Nghiễn Văn. Dường như anh đang cố tình dụ dỗ tôi. “Bác sĩ Giang, cứu em… em không còn sức nữa…” Anh bật cười khẽ: “Mới vậy thôi đã chịu không nổi? Vô dụng thật.” Tôi gục đầu lên vai anh, hoàn toàn không còn sức chống đỡ, anh bất ngờ dùng lực ôm tôi lên. Khi tấm nệm mềm mại vừa áp vào lưng, nụ hôn nóng bỏng cũng ngay lập tức rơi xuống. Tôi như thấy bóng dáng nhỏ bạn thân ở phương xa đang vẫy tay cổ vũ đầy đắc ý. Pháo hoa bùng nổ rực rỡ trong đầu tôi. Trước những trò trêu đùa và khơi gợi của anh, tôi đầu hàng hoàn toàn, ngoan ngoãn dâng cờ trắng. Thế nhưng đúng lúc tôi định tiến thêm bước nữa, điện thoại của Giang Nghiễn Văn bất ngờ vang lên. Anh điều chỉnh lại hơi thở, nghe máy, giọng vẫn còn hơi khàn khàn. “Được, tôi đến ngay.” Tôi không dám tin nhìn anh nhanh chóng mặc đồ, che đậy hết “thành quả” tôi cố gắng gây dựng, tức giận lên tiếng phản đối: “Anh đi luôn à?!” Giang Nghiễn Văn cúi đầu, tiếc nuối đặt lên môi tôi một nụ hôn. “Bà xã, anh phải đi cứu người rồi.”
Tặng quà cho Tunss.
Hủy
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
Không có bình luận.
Đang tải...
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập