Bạch Kiều Có Tin Vui

Bạch Kiều Có Tin Vui

Nhóm dịch: Tunss

Bạch Kiều Có Tin Vui – Chương 8

Tôi ôm đầu gối ngồi bên giường, nghĩ thầm, dù có bay mấy đứa cũng không đủ, tôi sẽ sinh cho anh một đứa nối dòng.
“Đi thôi, ăn cơm.” Giang Nghiễn Văn kéo tôi dậy khỏi giường, lau khô nước mắt.
Tôi lấy hết can đảm mở miệng: “Chồng ơi, em không muốn ăn cơm.”
Anh ấy thực sự không hiểu nổi sự thay đổi đột ngột và dứt khoát trong giọng nói của tôi, kiên nhẫn hỏi: “Vậy em muốn làm gì?”
Tôi đột nhiên lao xuống giường, “cạch”, khóa chặt cửa phòng ngủ lại.
Sau đó tôi túm lấy cà vạt của anh, kéo anh lại gần, rồi dùng hai tay ấn vai anh, khiến lưng anh tựa vào tường.
Giang Nghiễn Văn hơi nhướn mày, từ từ tháo đồng hồ ra, đôi mắt dần lộ vẻ cười nhạo: “Không đói à?”
Tôi vụng về cố tháo cà vạt của Giang Nghiễn Văn, “Em muốn đền bù cho anh.”
Anh ấy giữ tay tôi lại, trong mắt dâng lên một sự u ám.
“Tiểu Kiều, anh rất dễ ăn, nhất là khi chưa ăn cơm, tâm trạng không được tốt lắm đâu.”
“Ồ.”
Tôi đáp lại một cách qua loa, nhưng tay vẫn không ngừng động đậy.
“Sau này, em sẽ không còn dễ dàng như bây giờ đâu.”
Tôi xấu hổ đến mức giận dữ trừng mắt nhìn anh, chẳng thèm để tâm đến lời cảnh báo của anh, “Cái cà vạt này của anh sao lại không tháo ra được vậy hả?”
Giang Nghiễn Văn bất ngờ đổi thế chủ động, năm ngón tay luồn vào tóc tôi, giữ lấy sau gáy rồi ép tôi lại gần môi anh.
Cảm giác nóng rực như thiêu đốt lướt qua từng giác quan yếu mềm, như ngọn lửa bùng lên trong tim, ban đầu là một cú điện giật ngọt ngào, sau đó dần biến thành ngứa ngáy đến khó chịu.
Anh nắm lấy tay tôi, dẫn dắt tôi tháo cà vạt cho anh, rồi dần dần đi xuống, đến thắt lưng.
“Tiểu Kiều, anh chỉ dạy một lần thôi, sau này không mở được, anh cũng không giúp nữa đâu.”
Tiếng kim loại va chạm vang lên giòn tan, tôi đã bị cuốn sâu vào trong chăn, vì căng thẳng mà hơi thở cũng dồn dập.
Tứ chi lại mềm nhũn, như nước tan ra không còn sức lực.
Giang Nghiễn Văn hình như không có ý định tha cho tôi, giữ tay tôi áp lên người anh, bắt chước cách gọi của fan:
“Bà xã, có muốn thêm tí chi tiết cho nam chính không?”
Mặt tôi đỏ bừng, mắt long lanh nước, “Thêm gì cơ?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, đầy ẩn ý: “Em đã tự mình trải nghiệm rồi, chẳng lẽ còn không biết sao?”
Tôi gật đầu lia lịa, chẳng kịp suy nghĩ gì.
Anh hỏi tiếp: “Thế còn nữ chính?”
“Hửm?” Giọng tôi nhỏ như tiếng mèo kêu, yếu ớt không ra hơi.
Anh chậm rãi dẫn dắt, kéo theo suy nghĩ chậm chạp của tôi, từ từ rơi vào cái bẫy anh đã bày sẵn.
“Hay là… để em làm nguyên mẫu luôn, được không?”
Tôi như bị nhấn chìm trong biển lớn, đầu óc trống rỗng, ngập ngừng đáp lời anh.
Giang Nghiễn Văn cúi xuống hôn tôi, “Tốt lắm, bà xã, anh thích thỏ trắng ngây thơ như em đấy, nhớ vẽ lại nhé.”
Lưng tôi đã bị bàn tay to lớn của anh chiếm lấy, trượt xuống một đường, tôi lại một lần nữa mềm nhũn như nước.
Giang Nghiễn Văn hài lòng, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Đêm tân hôn em nợ anh, tối nay trả hết nhé.”
7

Vì bị bạo lực mạng tấn công, tôi đã mấy ngày liền không dám ra khỏi nhà.
Giang Nghiễn Văn làm cho tôi một chiếc SIM mới, còn đổi cả điện thoại. Trong danh bạ chỉ có vài người thân quen.
Anh đặt tên mình ở vị trí ghim đầu tiên.
Tầm chiều tối, tôi nhận được tin nhắn WeChat của anh: “Tối nay dẫn em đi ăn với mọi người.”
“Tối nay có ai vậy?”
“Đồng nghiệp trong khoa.”
Tôi hơi do dự, có lẽ sợ tôi từ chối, anh nhắn thêm:
“Nhà hàng khá yên tĩnh, không đông người. Tối nay anh phải uống rượu, em không đi thì không ai đưa anh về nhà.”
Anh thành công thuyết phục được tôi.
Một tiếng sau, tôi có mặt dưới khu chung cư.
Tôi mặc chiếc váy vàng nhạt mà Giang Nghiễn Văn tặng – vừa thanh lịch lại có chút nghịch ngợm. Tóc dài búi gọn bằng chiếc kẹp phía sau, ngón áp út lấp lánh chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.
Giang Nghiễn Văn bước ra từ xe, ánh mắt lướt qua toàn thân tôi, như đang mở từng lớp giấy gói một món quà tinh xảo.
Tôi chạy nhanh tới: “Đồng nghiệp anh đâu?”
“Họ tới trước rồi.” Anh đưa tay đỡ sau cổ tôi, cúi xuống hôn nhẹ lên môi: “Rất xinh, tối nay anh sẽ để ý.”
Tôi rụt cổ lại, né tránh hơi thở nóng rực của anh: “Anh làm gì thế…”
Giang Nghiễn Văn bật cười đầy thoả mãn, vỗ nhẹ vai tôi: “Lên xe đi.”

Quà tặng

Tặng quà cho Tunss.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập