Bạch Kiều Có Tin Vui

Bạch Kiều Có Tin Vui

Nhóm dịch: Tunss

Bạch Kiều Có Tin Vui – Chương 9

Trung tâm thành phố vẫn kẹt xe như mọi khi. Cửa sổ mở hé, gió chiều nhẹ nhàng lùa vào, khiến tâm trạng nặng nề của tôi dịu đi không ít.
“Anh đã giao điện thoại cho bộ phận kỹ thuật điều tra rồi.” Lúc dừng đèn đỏ, Giang Nghiễn Văn đưa cho tôi một cây kem: “Chúng ta cứ đợi tin là được.”
Tôi từng nghĩ, cách anh giúp tôi sẽ là tìm Bạch A Kiều, sau đó thương lượng để hai bên giảng hoà.
Nhưng tôi không ngờ, anh lại trực tiếp giao điện thoại cho cảnh sát.
Họ lần ra được địa chỉ IP của Bạch A Kiều, và bằng một thông báo nền xanh chữ trắng chính quy, đã kết thúc hoàn toàn trận chiến dư luận điên cuồng này.
Xe cộ tấp nập xung quanh, Giang Nghiễn Văn nửa ngả người trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng:
“Con người khi bị đồng tiền che mắt, đúng sai thường không còn quan trọng nữa, điều đó cũng bình thường thôi.”
“Nhưng anh muốn em biết, thế giới này vẫn còn đúng sai, thiện ác rõ ràng. Anh sẽ là người đứng ra vạch rõ ranh giới ấy. Em không cần phải sợ gì cả, cứ nhìn cho rõ là được.”
Tôi bất chợt nhớ đến buổi xem mắt hôm đó, Giang Nghiễn Văn ngồi đối diện, điềm tĩnh nói:
“Sau khi kết hôn, anh sẽ thực hiện đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng. Anh bận, có thể sẽ không cho em đủ giá trị tinh thần, nhưng anh sẽ cố gắng.”
Có lẽ chính câu nói đó đã chạm đến tôi.
Sự chân thành, thẳng thắn – khiến lòng rung động từ những điều giản đơn nhất.
Lúc anh đi công tác về, cảm xúc nghiêng về vẻ ngoài và bản tính ham trải nghiệm cái mới.
Nhưng lần này, trong khoảnh khắc ánh tà dương chưa tắt hẳn, tôi đã yêu anh mất rồi.
Một cảm giác thôi thúc sâu tận trong xương tuỷ, muốn cùng người này đi đến cuối đời, thật lâu, thật lâu.
Đèn đỏ nhấp nháy vài lần rồi chuyển xanh.
Dòng xe như từng con sâu nhỏ, chậm rãi bò về phía trước.
Khi đến nhà hàng, bên trong đã ngồi đầy đồng nghiệp của anh.
Ai nấy đều tỏ ra cực kỳ phấn khích khi thấy tôi, đồng loạt đứng dậy chào đón.
Tôi lúng túng đưa tay lên chỉnh tóc, “Chào mọi người… tôi là Bạch Kiều, người yêu của bác sĩ Giang.”
Cả đám đồng thanh trêu chọc: “Giang Nghiễn Văn, trước giờ anh chẳng bao giờ uống giọt nào, lần này không có lý do thoát được nhé!”
Giang Nghiễn Văn mỉm cười: “Có người nhà ở đây, tuỳ mọi người quyết định.”
Buổi tụ họp không nghiêm túc như tôi nghĩ. Những bác sĩ thường ngày nghiêm túc ít nói, giờ ríu rít như bầy chim nhỏ.
Và tất nhiên, không thể thiếu chuyện ép rượu Giang Nghiễn Văn.
Anh không từ chối ai.
Tôi lo lắng liếc nhìn anh, lén lút dưới bàn nắm tay anh, “Anh ổn không?”
Giang Nghiễn Văn ngược lại nắm chặt tay tôi, không buông, bề ngoài vẫn tự nhiên trò chuyện cùng mọi người.
Đột nhiên, tôi nghe ai đó nhắc đến Hứa Sâm, liền quay sang nhìn:
“Hứa Sâm không tới à?”
Một đồng nghiệp của Giang Nghiễn Văn ngạc nhiên hỏi: “Cô quen Hứa Sâm à?”
Tôi gật đầu, “Gặp một lần rồi.”
Người kia thở dài, “Vài ngày trước bị người ta đánh, là bệnh nhân cũ của Giang Nghiễn Văn, giờ đang ở nhà dưỡng thương.”
Chẳng lẽ là cô gái trẻ từng kiên trì tặng hoa hồng cho anh?
Giang Nghiễn Văn siết chặt tay tôi, cúi đầu ghé vào tai thì thầm: “Tiểu Kiều, anh và cô ấy không có gì cả.”
Tôi đương nhiên tin anh, chỉ là trong lòng vẫn còn chút sợ hãi chưa tan.
“Sao cô ấy lại ra tay đánh người?”
Đồng nghiệp của Giang Nghiễn Văn bật cười nói:
“Chắc là quá mê mẩn Giang Nghiễn Văn rồi, như kiểu fan cuồng ấy. Hứa Sâm làm việc chung với anh ấy, lại xinh đẹp, nên bị để ý cũng không lạ.”
“Đừng doạ cô ấy.” Giang Nghiễn Văn bóp nhẹ vào lòng bàn tay tôi, ánh mắt mơ màng: “Tiểu Kiều, về nhà thôi.”
Tôi gật đầu, đỡ anh đứng dậy, quay sang mọi người nói:
“Xin lỗi nhé, bọn em về trước. Cảm ơn mọi người đã tiếp đãi, hôm khác mời cả nhà qua nhà tụ họp.”
Mọi người đều là người quen, cũng không ép ở lại, còn giúp tôi dìu Giang Nghiễn Văn lên xe, dặn dò tôi đi đường cẩn thận.

Quà tặng

Tặng quà cho Tunss.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập