Gió Bên Thềm

Gió Bên Thềm

Nhóm dịch: Hoan Lạc Phường

Gió Bên Thềm – Chương 13

[Không giống nhau. Phong tục là một chuyện, sinh lý là chuyện khác, tuổi quá nhỏ là không ổn.]

[Ta thấy không phải do tuổi, mà vì nam chính quá biến thái, sợ dọa nàng bỏ chạy thôi. Mấy người không đọc cốt truyện à? Chưa thành hôn đã phải khắc chế, thành hôn rồi nàng còn xuống giường được không.]

[P/S: Tham khảo từ diễn biến gần đây.]

Ta: ???

“Cái gì?”

Hóa ra mấy chuyện đó… Không phải mộng xuân?!

Lúc này có người cẩn thận tra lại cốt truyện, nói rõ cho ta:

[Tìm được rồi, lần đầu nàng uống say, nhào tới hôn nam chính, vừa hôn vừa gặm, cuối cùng khóc thảm thiết, chuyện cũng không thành.]

[Vốn dĩ hôn kỳ sắp đến, chuyện đó xảy ra nên nam chính mới dứt khoát hoãn lại, lúc ấy nàng mới mười lăm.]

[Không cưới tử tế mà cứ thích lén lút là cái tật xấu gì không biết.]

[Bên ngoài thì nghiêm túc lãnh đạm, sau lưng thì: “Nương tử, ta, gặm gặm gặm!”]

Ta: …

Cốt truyện này thật đúng là cẩu huyết!

Nhưng mà nghĩ kỹ lại… Hình như đúng là chuyện ta và Tạ Cảnh Sơ sẽ làm thật.

Cũng may, cũng may! Chưa xảy ra, nếu không hôn kỳ lại phải hoãn tiếp rồi.

8

Ta cảm thấy cứ đoán tới đoán lui thế này cũng chẳng có ích gì, chi bằng trực tiếp hỏi thẳng Tạ Cảnh Sơ.

Buổi tối, trong phủ mở tiệc, đã chuẩn bị đầy đủ rượu thịt.

Ta sai Tiểu Thu đổi rượu trái cây của ta thành nước ép. Dù sao đứng xa người ta cũng chẳng nhìn ra trong chén là gì.

Ta ngồi ngay trước mặt Tạ Cảnh Sơ, uống vài ly nước ép, rồi cố ý để một ít rượu dây lên áo.
Đợi đến khi tiệc tàn, hắn đến gần ta.

Ta giả vờ say, nghiêng người ngã vào lòng hắn.

Hắn đỡ lấy ta, khẽ hỏi:

“Uống bao nhiêu mà mùi rượu nặng thế?”

Ta lim dim mắt, ra vẻ ngoan ngoãn:

“Không uống…”

“Ừ, không uống.”

Hắn cười khẽ, thuận theo lời ta.

Ta nháy mắt ra hiệu với Tiểu Thu, nàng lập tức hiểu ý:

“Điện hạ, phiền người đưa tiểu thư nhà chúng thiếp về phòng. Phu nhân có việc dặn dò thiếp.”

Tạ Cảnh Sơ ôm ta quay về phòng.

Ta mượn cớ say rượu, tay chân bắt đầu không an phận mà sờ loạn trên người hắn.

Hắn không hề ngăn cản, chỉ để mặc ta nghịch ngợm như thế.

Cho đến khi trong phòng chỉ còn hai người, hắn mới gọi khẽ:

“Vãn Vãn?”

Ta giả vờ ngơ ngác:

“Ừm?”

Hắn móc ngón tay ta, giọng cười mang theo ý tứ trêu chọc:

“Hôm nay, lại là nàng chủ động trước.”

Nguy rồi.

Nghe không ổn cho lắm.

Ta lập tức giả vờ ngáp một cái:

“Buồn ngủ quá…”

Rồi ta nhắm mắt lại.

Hắn hỏi:

“Ngủ rồi?”

Rồi nhẹ nhàng cười.

“Ngủ rồi thì càng tốt.”

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập