Toả Thanh Thu

Toả Thanh Thu

Nhóm dịch: Corner of Sonny and Sunny

Toả Thanh Thu – Chương 3

Bà ấy thuận miệng rồi lại nói, “Vốn dĩ tiểu thư của chúng ta không thèm so đo, nàng ta là con gái duy nhất của Vĩnh Ninh Hầu, dù sao cũng là trắc thất. Ai ngờ được tiện nhân kia tự mình nhảy xuống nước mà lại giá hoạ tiểu thư nhà chúng ta. Từ nhỏ tiểu thư lớn lên ở Mạc Bắc, đâu có biết bơi, còn tưởng nàng ta là thật sự rơi xuống nước, lập tức nhảy xuống để cứu nàng ta. Ai mà ngờ được là điện hạ lại cứu Liễu Nam Yên lên trước.

Nói đến đây, đôi mắt Lý ma ma đỏ lên, “Lúc đó, tiểu thư đã có thai ba tháng, hài tử không giữ được, tiểu thư còn lưu lại mầm bệnh. Dù như vậy, Liễu Nam Yên kia vẫn muốn vào Đông Cung, ngươi nói xem nàng có phải là tiện nhân hay không?”

Ta chưa từng gặp Liễu Nam Yên, nghe Lý ma ma nói như vậy thì cho rằng nàng khẳng định không phải là người tốt đẹp gì.

“Cho nên, đến giờ nương nương vẫn chưa chịu tha thứ cho Thái Tử hay sao?”

“Phu thê làm gì có nhà ai là không cãi nhau, qua một thời gian nữa không phải sẽ tốt hơn à!” Nàng dặn dò ta, “Ngươi ngàn vạn phải nắm chặt lấy Thái Tử, đừng để Liễu Nam Yên thực hiện được.”

Ta chỉ có thể gật đầu, nhưng làm sao để nắm chặt lấy Thái Tử ta vẫn chưa biết dùng cách nào.

Mấy ngày sau, Thái Tử Phi nói muốn mang ta đi đánh mã cầu.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Thái Tử Phi cưỡi ngựa, sức khoẻ của nàng đã tốt lên rất nhiều, không giống với những ngày trước luôn luôn là khuôn mặt trắng nhợt, giữa mày đầy sầu bi.

Ánh mặt trời thật là tốt, Thái Tử Phi mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa, tư thế hiên ngang, ngay cả nam nhi ở đây cũng không so được với nàng. Nàng nắm lấy dây nhỏ, linh hoạt nghiêng nửa người xuống, bàn tay thon dài cầm lấy mã côn, đánh ra đúng lúc, chẳng bao lâu đã ghi được mấy điểm.

Chung quanh toàn là lời khen ngợi, Thái Tử Phi nhếch mày. Vẻ tiêu sái cao ngạo này hoàn toàn không giống với các nữ tử dịu dàng Trung Nguyên, nàng giống như là trời sinh nên ở trên lưng ngựa mà chém giết.

Ta đang xem vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên nghe thấy bên tai một giọng nói lanh lảnh, người nói quần áo đẹp đẽ quý giá, dung mạo xinh đẹp.

“Thi từ ca phú dốt đặc cán mai, cầm kỳ thi hoạ đều không biết, chỉ đánh được mã cầu thôi cũng khiến cho ngươi sùng bái đến mức đó ư?”

Ta nhìn người kia, dường như rất giống với ta, nhưng nhìn kỹ thì không có giống nửa điểm.

Ta cuống quýt hành lễ, Liễu Nam Yên đứng ở bên cạnh cũng không thèm để ý tới ta, chỉ nhìn Thái Tử Phi.

“Thô tục, người lớn lên ở nơi thâm sơn cùng cấp cũng xứng để so sánh với ta ư.” Đôi lông mày vừa dài vừa mảnh của nàng hơi nheo lại, dáng vẻ không cam lòng, “Chỉ là do một đồ tể sinh ra mà thôi, chẳng qua may mắn được làm Đại Tướng Quân, hiện giờ mà cũng muốn đạp dưới chân ta, nàng là thứ gì.”

Ta theo bản năng mà phản bác, “Ngài nên gọi ngài ấy là Thái Tử Phi nương nương.”

Liễu Nam Yên quay mặt đi, liếc nhìn ta một cái, lại giống như nhìn phải đồ vật gì đó dơ bẩn.

“Ngươi được phép nói chuyện ở đây hay sao? Tạ Tuệ Ninh đưa ngươi vào Đông Cung để tranh sủng, nàng cũng không nhìn xem, ngoại trừ khuôn mặt của ngươi hơi giống ta một chút, có thể so cái gì? Chỉ là hàng giả!”

Bỗng nhiên ta cảm thấy Lý ma ma đúng là lo lắng dư thừa, với tính cách của Liễu Nam Yên, có lẽ nàng cảm thấy gây sự với ta cũng là một việc hạ thấp nàng.

Liễu Nam Yên coi ta như một con mèo con chó, căn bản không có khả năng tạo thành uy hiếp.

Thái Tử Phi đánh mã cầu xong, thấy ta cùng với Liễu Nam Yên thì nổi giận đùng đùng đi tới, kéo ta về phía sau.

“Liễu Nam Yên, có việc gì thì hướng vào ta, không được gây chuyện với Kim Bảo.”

Liễu Nam Yên che miệng lại, “Kim Bảo, tên gì mà thô tục quá!”

Ánh mắt đào hoa của nàng cong lên, “Ngươi coi ta là cái gì, ta còn không đáng tự hạ giá trị của bản thân để đi gây chuyện với một đứa con gái bán đậu hũ.”

“Hơn nữa, ngươi tìm một người giống ta ở bên cạnh bệ hạ, nghĩ cái gì thì trong lòng ngươi cũng rõ ràng. Nhìn qua, ngươi cũng không phải là người chính trực tí nào.”

Thái tử phi siết chặt roi ngựa trong tay, tức giận liếc nhìn.

“Cho dù ta có xấu xa, cũng không có tâm địa rắn rết như ngươi!”

Liễu Nam Yên nghe xong lời này cũng không cười, dường như biết ý của Thái Tử Phi là muốn nhắc đến điều gì, không đầu không đuôi mà ném xuống một câu, “Mặc kệ ngươi có tin hay không, chuyện kia không phải do ta làm. Ngày hôm ấy đúng là có người đẩy ta, nếu không phải là ngươi, ngươi cứ thế mà nhảy xuống làm gì?”

Thái Tử Phi nghiêng mặt, lông mi ép xuống, tôi định nói gì đó, lại bị nàng kéo ống tay áo lại.

“Kim Bảo ngoan, chúng ta về nhà thôi.”

Trên xe ngựa, Thái Tử Phi vẫn luôn rầu rĩ không vui, ta không biết nói gì đành khen nàng lúc nãy cưỡi ngựa thật sự rất tiêu sái.

Bình luận


Không có bình luận.

Cấu hình

Báo cáo

Bình luận

Đang tải...

Bạn cần đăng nhập để bình luận.

Đăng nhập