Bạn trai và anh trai tôi vội vàng chạy đến mắng tôi: “Cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh, tại sao lại nói mình mắc bệnh truyền nhiễm?”
Tôi lại bình thản đáp: “Để đề phòng lỡ như, tôi tình nguyện bị cách ly.”
Kiếp trước, học sinh nghèo tôi chu cấp là một người vô cùng “lương thiện”.
Khi thi, cô ta lo tôi không làm được bài nên ném phao thi xuống dưới ghế tôi.
Cô ta nhặt con mèo hoang đầy virus về ký túc, cho nó ngủ trên giường tôi, rồi lại đem tiếng tốt “cứu giúp mèo hoang” đẩy sang cho tôi.
Để không phải tranh ổ sạc xe đạp điện, cô ta đem pin về phòng tôi sạc, dẫn đến cháy nổ, khiến bốn bạn cùng phòng bị bỏng toàn thân.
Khi giáo viên, quản lý ký túc và phụ huynh của các bạn cùng phòng đến tìm, tất cả đều chỉ thẳng tôi, tôi mới biết “học sinh nghèo” ấy đã làm nhiều “việc tốt” thay tôi như vậy.
Tôi ra sức giải thích, nhưng bạn trai và anh trai tôi lại đưa ra đoạn video giám sát—trong đó, người làm mọi chuyện chính là tôi.
Tôi bị chửi rủa khắp mạng xã hội là kẻ giết người, rồi bị người nhà nạn nhân tạt axit đến chết.
Cho đến chết, tôi vẫn không hiểu vì sao người trong camera lại là mình.
Mở mắt ra, tôi quay về ngày thi cao học. Trước khi thi, tôi gọi 120: “Tôi có khả năng mắc bệnh truyền nhiễm, xin được cách ly.”
…
Tặng quà cho Tunss.
Gia Đấu
Ngôn Tình
Cổ Đại
Hiện Đại
Trọng Sinh
Nữ Cường
Hào Môn
Tên đăng nhập
Mật khẩu
Ghi nhớ đăng nhập