Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta gật đầu: "Đẹp."
Khi định thần lại, mặt ta hơi đỏ lên.
Ta chớp chớp mắt, đột nhiên thốt ra một câu: "Ta tên là Hồ An."
Khóe môi chàng hơi nhếch lên.
"Ừ, ta là Vệ Thù."
Chàng rụt tay đang đỡ cằm ta về, xoay người đi vào phòng mình.
Thì ra... đây chính là phu quân của ta.
Ta hài lòng gật gù.
Quả nhiên, tiểu ca không lừa ta, lần sau gặp hắn, ta phải chia cho hắn một viên kẹo mạch nha mới được.
Ta xách váy, lẽo đẽo đi theo sau Vệ Thù.
Đến cửa phòng chàng, ta lại dừng bước.
Dù sao đây cũng là phòng của người khác, không thể tùy tiện đi vào.
Vệ Thù quay người lại, thấy ta đang đứng khựng ở cửa.
Chàng đảo mắt nhìn ta từ trên xuống dưới.
"Vào đi."
Ta lúc này mới vui vẻ chạy vào phòng.
Ta gọi chàng một tiếng ngọt ngấy: "Phu quân."
Chàng sững người khi nghe ta gọi.
Chàng mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ buồn bực "ừ" một tiếng.
…
Ngày hôm sau, ta vui vẻ kể cho Sở tỷ tỷ nghe về Vệ Thù.
Sở tỷ tỷ che miệng, bật cười "phụt" một tiếng.
Tỷ ấy cưng chiều chọc vào trán ta: "Đồ ngốc này, có ai chưa thành thân đã gọi người ta là phu quân không."
Ta chợt hiểu ra, rồi lại hơi phiền não: "Vậy muội nên gọi là gì?"
Sở tỷ tỷ nghĩ ngợi: "Thôi, cứ gọi là phu quân đi, vì ngày mai thành thân rồi."
Ta nhìn lụa đỏ treo đầy sân, phải ha, ngày mai thành thân rồi.
4
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng.
Ta đã bị Sở tỷ tỷ và ma ma lôi dậy.
Trang điểm, búi tóc, thay hỷ phục.
Mũ phượng trên đầu nặng đến mức sắp đè gãy cổ ta.
Ta đáng thương làm nũng với Sở tỷ tỷ.
Nhưng Sở tỷ tỷ nói đây là chuyện đại sự cả đời của nữ tử, phải long trọng một chút.
Khó khăn lắm mới bái đường xong, vừa về phòng, ta đã muốn tháo mũ phượng xuống.
Nào ngờ bị ma ma nhanh tay lẹ mắt giữ lại.
Ta đành bất lực, ngoan ngoãn ngồi đợi Vệ Thù trở về.
Nhưng đợi mãi đợi mãi, ma ma bị ta hỏi đến phát phiền mà chàng vẫn chưa về.
Ngay lúc ta đang than ngắn thở dài.
Cửa bị ai đó đẩy ra.
Tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi tiến về phía ta.
Bàn tay to lớn thon dài đẹp đẽ cầm lấy cây gậy như ý, thong thả vén khăn voan đỏ lên.
Nhìn thấy người trước mặt, mắt ta ngập tràn ý cười.
"Phu quân ~ Cuối cùng chàng cũng về rồi ~"
Sau khi Vệ Thù vén khăn lên cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt chàng.
Ta học theo chàng, cười hì hì hỏi: "Ta đẹp không?"
Vệ Thù bật cười khe khẽ, giơ tay định xoa đầu ta, nhưng lại không biết đặt tay vào đâu.
Đành duỗi hai ngón tay, búng nhẹ lên trán ta một cái.
"Học ta?"
Ta ngẩng đầu, hơi thiếu tự tin sờ lên mặt mình.
"Không đẹp sao?"
Chàng cười, hơi cúi người, một tay chống lên đầu gối, nhìn thẳng vào mắt ta.
Bốn mắt nhìn nhau, ta bị chàng nhìn đến mức hơi ngượng ngùng.
Ta mím môi, rồi chu miệng, quay mặt đi chỗ khác.
Ta nhấn mạnh: "Sở tỷ tỷ và Nghiên Chi đều nói hôm nay ta rất đẹp."
"Ừm ~ rất đẹp."
Nghe vậy, khóe miệng ta bất giác cong lên.
Ta giơ tay lên, ôm chầm lấy cổ chàng.
Hôn "chụt" một cái lên má chàng.
"Phu quân, chàng tốt thật."
Chàng bị ta hôn đến sững sờ, khi hoàn hồn lại thì bật cười vì tức.
"Như vậy mà đã là tốt rồi?"
Ta gật đầu: "Đúng vậy, ai khen ta đều là người tốt."
Đôi mắt đen của chàng nhìn ta, hồi lâu không nói gì.
"... Người khác khen nàng, nàng cũng hôn người ta?"
Ta nghĩ ngợi, rồi gật đầu.
Sáng nay Nghiên Chi khen ta đẹp, ta cũng hôn nó, nó còn ôm má dính vết son môi, vui vẻ lắm.
Nhưng Vệ Thù hình như có chút không vui.
Mặt chàng tối lại, giọng nói hơi lạnh: "Sau này không được hôn người khác."
Ta rầu rĩ "ồ" một tiếng.
5
Lúc ma ma đưa ta đi tắm rửa, ta đã thở ngắn than dài một hồi.
Ma ma cười hỏi ta: "Tiểu nữ quân không vui sao?"
Ta mím môi: "Phu quân ghét ta rồi phải không?"
Ma ma sững sờ, rồi lại cười híp mắt dỗ ta: "Chủ quân chỉ là tính tình hơi lạnh lùng thôi, nhưng ngài ấy rất tốt."
Ta bĩu môi: "Nhưng ta ngốc lắm."
Ma ma bất đắc dĩ xoa đầu ta, suy nghĩ một lát rồi nói:
"Tiểu nữ quân tối nay cố gắng một chút, tranh thủ sinh cho chủ quân một mụn con, ngài ấy chắc chắn sẽ thích người."
Mắt ta sáng lên, ghé sát vào thùng tắm hỏi ma ma: "Làm sao để sinh con ạ?"
Ma ma hơi ngượng ngùng, ấp úng hồi lâu: "... Hôn một cái, rồi ngủ chung một giường là sinh được."
Ta bừng tỉnh, gật gật đầu.
Tắm rửa xong, ta ngoan ngoãn ngồi trên giường.
Thấy Vệ Thù tắm rửa xong bước ra.
Ta vội vàng vỗ vỗ lên giường.
"Phu quân, mau lại đây, đến giờ sinh con rồi."
Vệ Thù sững sờ, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nàng có biết sinh con là gì không?"
Ta gật đầu: "Tất nhiên là biết, ma ma nói, hôn một cái, ngủ chung một giường là có thể sinh con."
"Vừa nãy ta đã hôn chàng rồi, bây giờ chúng ta nên ngủ chung, ngày mai ta có thể sinh con rồi."
Vệ Thù tức đến mức liếm liếm răng hàm, bước lại gần ta.
Véo má ta: "Được, sinh con, ngủ đi."
Ta mừng rỡ gật đầu.
Nhanh nhẹn trèo vào trong.
Nằm ngay ngắn bên cạnh chàng.
Cứ thế, ta mang theo niềm vui sướng ngập tràn chìm vào giấc ngủ.
…
Chẳng mấy chốc, Vệ Thù đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh.
Hắn chưa bao giờ ngủ chung giường với nữ tử.
Nhất thời có chút không quen.
Hắn trằn trọc hồi lâu mà vẫn không ngủ được.
Nửa đêm, nghe tiếng hít thở yên ả bên cạnh, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, kéo người bên cạnh vào lòng.
Hắn xấu tính véo má nàng.
Người bên cạnh cảm thấy không thoải mái, rên rỉ vài tiếng như một chú mèo con.
Thuận thế ôm lấy eo Vệ Thù, dụi dụi vào lòng hắn.
Thân thể mềm mại của thiếu nữ tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Quanh quẩn chóp mũi Vệ Thù.
Nến đỏ trong phòng vẫn chưa tắt.
Khoảnh khắc Vệ Thù cúi đầu.
Hắn nhìn thấy cảnh xuân lấp ló sau vạt áo xộc xệch khiến người ta không thể rời mắt.
Đạo lý quân tử nhắc nhở hắn rằng, làm vậy là không tốt.
Nhưng hắn nghĩ lại, người trong lòng vốn là thê tử của mình, nhìn một chút cũng không sao.
Thế là, cổ họng hắn dần trở nên khô khốc.
Hồi lâu sau, hắn vịn eo nàng, đẩy nàng ra xa một chút.
Bởi vì... người anh em tốt của hắn, hình như hơi kích động rồi.
Ngay sau đó, hắn đột ngột chống người dậy, cúi đầu, bất đắc dĩ giúp nàng kéo lại vạt áo trước ngực.
Hắn đứng dậy xuống giường, đi về phía phòng tắm.