Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Khi ta mơ màng mở mắt, ta nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng trong phòng.
Ta vô thức sờ sờ người bên cạnh.
Nhưng phát hiện không có ai cả.
Ta dụi dụi mắt, tỉnh táo hơn một chút.
Nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, ta tò mò đứng dậy.
Ta đi chân trần đến đó.
Ta nhìn từ trên xuống, thấy Vệ Thù đang cởi trần đứng trước thùng tắm, cúi đầu "nỗ lực" gì đó.
Bàn tay to lớn nổi gân xanh không biết đang làm gì.
Ta không hiểu gì cả, bước tới, định bụng nhìn kỹ hơn.
Nhưng lại bị Vệ Thù quát dừng lại.
"Đứng lại."
Giọng chàng hơi dữ, ta ấm ức bĩu môi.
"Nhắm mắt, xoay người, quay về."
Ta chu môi, hậm hực hừ một tiếng.
"Không thèm!"
Ta bướng bỉnh không nghe lời, cứ bước tới.
Ta cúi đầu nhìn kỹ.
Ta kinh ngạc há hốc miệng: "Tại sao ta không có?"
Chàng nhíu mày: "Không có gì?"
Ta giơ tay chỉ vào nó: "Không có cái thứ xấu xí này..."
Vệ Thù sững sờ, chàng cúi đầu nhìn xuống, rồi lại ngẩng lên nhìn ta.
Chàng nghẹn họng trong giây lát, mặt đỏ bừng từ cổ đến tận mang tai.
Chàng kéo quần lên, rồi lôi ta ra khỏi phòng tắm.
Ta nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang sa sầm của chàng: "Chàng lại giận nữa à?"
Vệ Thù mím môi, bó tay với ta, chàng xoay người nằm xuống giường.
"Không có, ngủ đi."
Ta "ồ" một tiếng, nhanh nhẹn trèo lên giường.
Nhưng đã ngủ một giấc rồi, ta không tài nào ngủ lại được.
Nghĩ đến chuyện sinh con, ta lại thấy hơi phấn khích.
Ta chọc chọc vào cánh tay Vệ Thù.
Chàng buồn bực "Hửm?" một tiếng.
Nghe chàng đáp lại, ta lập tức tỉnh táo hẳn.
"Phu quân, chàng nói xem ngày mai ta sẽ sinh bé trai hay bé gái?"
Chàng nhắm nghiền hai mắt, giọng hờ hững: "Sẽ không sinh con."
Ta hơi buồn, bĩu môi, chống người dậy, sáp lại gần chàng, không cam tâm hỏi:
"Nhưng ma ma nói rồi, hôn nhau xong, ngủ chung một giường là có thể sinh con mà?"
Đôi mắt đen của chàng từ từ mở ra, đập vào mắt là vạt áo xộc xệch của ta.
Yết hầu chàng khẽ trượt: "Ma ma không nói ngủ chung giường phải làm gì à?"
Ta nghĩ nghĩ, hình như đúng là không nói thật.
"Phải làm gì ạ?"
Chàng mím môi: "Không biết, nhắm mắt ngủ đi."
Thế là ta lại ôm chăn nằm xuống, nhắm mắt lại.
Ta hậm hực hừ hừ mấy tiếng.
"Dữ cái gì mà dữ chứ ~"
Haizz, tiểu ca nói dối, không phải nói Vệ Thù rất thông minh sao, sao đến cả sinh con mà cũng không biết sinh thế nào, thật vô dụng.
Hay là lần sau ta hỏi ma ma vậy.
Hỏi Sở tỷ tỷ cũng được, tỷ ấy đã sinh Nghiên Chi, chắc chắn là có kinh nghiệm.
7
Vệ Thù hình như chẳng bao giờ rảnh rỗi.
Hàng ngày, chàng không ở nha thự thì cũng ở bãi tập võ huấn luyện binh lính.
Sở tỷ tỷ cũng rất bận, ngày nào cũng phải lo toan mọi việc lớn nhỏ trong phủ.
Lão phu nhân thì tay không bao giờ rời khỏi chuỗi phật châu, bà ấy thích yên tĩnh, không thích bị người khác làm phiền.
Vì vậy, toàn bộ Vệ phủ này ngoài Nghiên Chi ra, chẳng có ai chơi với ta cả.
Lâu dần, ta bắt đầu thấy nhớ nhà.
Ta nhớ món hoành thánh nóng hổi của lão bá ở hẻm Nhị Lý thành Dương Châu.
Ta còn nhớ con mèo nhỏ giữ cửa ở nhà.
Không biết tiểu đệ có chăm sóc chúng nó cẩn thận không.
Mùa đông ở Thương Châu đã đến, tuyết lớn như lông ngỗng cứ thế rơi xuống.
Trường Bách bá bá nói chúng ta đã đến Thương Châu được ba tháng rồi.
Rõ ràng lúc ta đi, bá phụ đã hứa với ta là sẽ thường xuyên viết thư cho ta, nhưng ta đợi mãi vẫn chưa thấy thư đâu.
Ta nghĩ chắc là bá phụ bận quá, nên không có thời gian viết thư.
Chứ không phải là bá phụ quên mất Hồ An rồi.
Ta đang ngẩn người trong sân, vạt áo bị ai đó kéo kéo.
Ta nghiêng đầu, thì ra là Nghiên Chi.
Nó ngoắc ngoắc ngón tay về phía ta, thì thầm gọi.
Ta hiểu ý, vội vàng cúi xuống, cũng nói thầm: "Ngươi nói đi, ta đang nghe đây."
"Tiểu thẩm thẩm, ta dẫn thẩm đi chơi, thẩm có muốn đi không?"
Mắt ta sáng lên: "Được sao?"
Tiểu Nghiên Chi gật đầu: "Nhưng chúng ta phải lén lút, nếu a nương của ta phát hiện sẽ véo tai ta đó."
Ta vội bịt miệng, mắt cười tít lại, đến đây lâu như vậy, ta chưa từng được ra ngoài.
Quả nhiên, cả phủ này chỉ có Nghiên Chi là nghĩa khí nhất.
Nghiên Chi dẫn ta đi qua hai con phố.
Nó dùng tiền tiêu vặt của mình mời ta ăn rất nhiều món ngon.
Miệng ta nhét đầy bánh hoa lê.
"Nghiên Chi, ngươi tốt thật."
Nghiên Chi một tay kéo ta, một tay cầm kẹo hồ lô liếm láp.
Nó ngẩng đầu nhìn ta: "A nương nói, đây là lần đầu thẩm xa nhà, là bằng hữu, ta phải chăm sóc thẩm nhiều hơn."
"Vả lại, không phải thẩm đã cho ta kẹo mạch nha sao, ta mời thẩm ăn kẹo hồ lô và bánh hoa lê, cái này gọi là... ừm... cái này gọi là có qua có lại, hì hì."
Ta ra vẻ người lớn xoa đầu Nghiên Chi, gật đầu tán dương: "Ừm ~ bé ngoan."
Nghiên Chi vểnh môi, hất cằm lên.
Ngay lúc hai chúng ta đang nắm tay nhau chuẩn bị về nhà.
Nghiên Chi đột nhiên nảy ra ý: "Tiểu thẩm thẩm, thẩm có muốn đến nha thự không? Chính là nơi tiểu thúc thường làm việc ấy."
Thế là hai chúng ta quay ngược trở lại, tiểu Nghiên Chi hớn hở dẫn ta đến nha thự.
Chẳng ngờ, chúng ta vừa đến cửa nha thự, một con chó mực lớn đã xông ra.
Nó "vụt" một cái, lao về phía chúng ta.
Ta sợ đến mức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tiểu Nghiên Chi còn chưa kịp phản ứng, thấy ta chạy, nó cũng vội vàng đuổi theo.
"Tiểu thẩm thẩm, đừng chạy, đợi ta với."
Ta sợ đến mức vừa chạy vừa la hét inh ỏi, làm gì còn nghe thấy nó nói gì nữa.
Con chó mực đằng sau vẫn đang hưng phấn đuổi theo ta.
Mắt thấy nó sắp đuổi kịp, may mà ta thân thủ nhanh nhẹn.
Thấy phía trước có một cây liễu, không biết ta lấy đâu ra dũng khí, dùng cả tay lẫn chân, thoắt cái đã trèo lên.
Ta ôm chặt thân cây, không dám mở mắt.
Hồi lâu sau, tiểu Nghiên Chi mới thở hồng hộc chạy tới.
Nó ngẩng đầu nhìn ta trên cây, thở dài một hơi.
"Tiểu thẩm thẩm, đừng sợ, Đại Hắc không cắn thẩm đâu, nó là 'con trai' của tiểu thúc đó!"
Nghe vậy, ta mới lấy hết can đảm mở mắt ra.
Vừa cúi đầu đã thấy con chó mực lớn đang ngồi bên cạnh Nghiên Chi.
Giọng ta run run: "Ta... ta sợ."
Nghiên Chi thản nhiên đưa tay ra vạch miệng con chó, túm lấy lưỡi nó.
"Đó, thẩm xem, nó không cắn."
Đại Hắc vẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh Nghiên Chi, bị đau nên "ư ử" rên rỉ vài tiếng.
Ta khóc nức nở, đáng thương nhìn Nghiên Chi: "Ta... ta hình như không xuống được."
Nghe vậy, Nghiên Chi quay đầu chạy đi mất.
Con chó mực vẫn canh dưới gốc cây, thỉnh thoảng lại sủa vài tiếng.
Dọa ta sợ run cả người.
Cũng may, Nghiên Chi là một đứa trẻ có lương tâm.
Chẳng mấy chốc, nó đã kéo Vệ Thù đến cứu ta.
Chàng hơi ngẩng đầu, giơ hai tay về phía ta trên cây.
"Xuống đây, ta đỡ nàng."
Ta nhìn con chó mực, lắc đầu nguầy nguậy.
"Ta sợ."
Chàng quay đầu nhìn Đại Hắc, lạnh lùng quát: "Về đi."
Đại Hắc miễn c//ưỡng đứng dậy, vừa đi vừa ngoái đầu lại, lững thững tiến về phía nha thự.
Lúc này ta mới yên tâm.
Vệ Thù tiến lên hai bước, chàng cao vô cùng.
Chỉ cần giơ tay là có thể đỡ được eo ta.
"Đừng sợ, buông tay ra, ta đang ôm nàng đây."
Ta ngoan ngoãn buông tay, bàn tay to lớn của Vệ Thù ôm chặt lấy eo ta.
Chỉ một cú xoay người, ta đã lao thẳng vào lòng chàng.
Ta ôm lấy cổ chàng, vùi đầu vào hõm cổ chàng, sợ hãi sụt sịt mũi.
Thân thể chàng cứng đờ, chàng mím môi, giơ tay vỗ vỗ lưng ta, giúp ta thuận khí.