Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8
Ta và Nghiên Chi mặt mày lấm lem đứng trong sân nha thự.
Vệ Thù chắp tay sau lưng đứng trước mặt chúng ta, không nói một lời.
Ta và Nghiên Chi chột dạ nhìn nhau, rồi lại ăn ý cúi đầu.
Lúc này, Vệ Thù mới lên tiếng: "Kẹo hồ lô có ngon không?"
Ta vội gật đầu: "Ngon, chua chua ngọt ngọt."
Chàng hừ nhẹ một tiếng.
Ta tắt ngay nụ cười, lại ủ rũ cúi đầu.
Nghiên Chi lén lút kéo vạt áo ta.
Nó nháy mắt ra hiệu cho ta.
Ta không hiểu gì cả, nghiêng đầu.
Nó thở dài.
Giây tiếp theo, chỉ thấy nó chạy lên hai bước, ôm chầm lấy chân Vệ Thù.
Nó ngẩng đầu, đáng thương nhìn Vệ Thù.
"Tiểu thúc, Nghiên Chi biết lỗi rồi, lần sau không dám dẫn tiểu thẩm thẩm ra ngoài nữa, à không… Con không bao giờ trốn ra ngoài nữa, thúc đừng giận nữa được không?"
Vệ Thù cúi đầu liếc nhìn Nghiên Chi.
Chàng còn chưa kịp nói gì, cái chân còn lại đã bị ta ôm lấy.
"Phu quân ~ Hồ An biết lỗi rồi, lần sau không bao giờ lén lút chạy ra ngoài chơi nữa, chàng đừng giận nữa, nha ~ cầu xin chàng đó."
Vệ Thù bất lực giật giật khóe môi, một tay xách thẳng Nghiên Chi lên, lạnh giọng quát: "Đứng ngay ngắn."
Khi ánh mắt chàng vừa lướt qua ta, ta vội vàng biết điều buông chàng ra.
Đứng thẳng tắp.
Chàng liếc nhìn Nghiên Chi: "Lần này không mách mẫu thân của con, theo Thanh Nhai về phủ luyện kiếm một canh giờ."
Nó vội gật đầu, nóng lòng đi theo Thanh Nhai tiểu ca.
Ta cũng rất biết điều, định bụng đi theo Nghiên Chi về luôn.
Nào ngờ bị Vệ Thù gọi lại: "Nàng quay lại đây."
Mặt ta méo xệch, Nghiên Chi quay đầu lại nhìn ta với ánh mắt đồng cảm.
Như thể đang thầm nói: Tiểu thẩm thẩm, thẩm tự cầu phúc đi.
Ta cúi gằm mặt, vò vò vạt áo.
"Nhưng ta không biết luyện kiếm ~"
Chàng chậm rãi đưa tay lại gần ta.
Ta tưởng chàng lại định búng trán ta, vội vàng nhắm mắt lại.
Không ngờ, đầu ngón tay thô ráp của chàng lại khẽ quệt lên má ta, lau đi vết bẩn.
Nhận ra chàng đang lau mặt cho mình, ta mới dè dặt mở mắt ra.
Chàng cúi đầu nhìn ta, bật cười khe khẽ: "Sợ ta à?"
Ta lắc đầu, mím môi.
Ta giơ ngón tay ra, làm động tác "một chút xíu": "Chàng hơi dữ một chút."
Khóe môi chàng bất giác cong lên, véo má ta.
"Hôm qua không phải nàng còn nói ta là tốt nhất sao, đồ vô ơn."
Hôm qua chàng từ bãi tập võ trở về, mang cho ta mấy con thỏ con rất đáng yêu, ta vui lắm.
Sáng nay ta còn rủ Nghiên Chi đến xem thỏ của ta nữa.
Ta lẩm bẩm: "Nhưng tốt của hôm qua là chuyện của hôm qua, đâu phải chuyện của hôm nay."
Chàng bị ta chọc cho bật cười: "Lý lẽ như vậy sao?"
Ta gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Ta theo chàng vào nơi chàng làm việc ở nha thự.
Trên sàn nhà, ngay trước bàn làm việc của chàng có một tấm bản đồ rất lớn.
Trên bản đồ có núi non, sông ngòi, thành trì, thôn xóm vô cùng sống động.
Thật là hùng vĩ.
Ta đi vòng quanh bản đồ mấy vòng, men theo con sông uốn lượn, ta thấy một tòa thành.
"Đây là thành Dương Châu phải không?"
Vệ Thù nhướng mày, chậm rãi đi đến sau lưng ta.
Chàng nhìn nơi ta đang chỉ.
Chàng có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng.
Khóe môi chàng khẽ nhếch lên, rũ mắt nhìn ta: "Lúc này lại thông minh rồi?"
Ta hiểu ý trong lời chàng, có chút thất vọng, chu môi: "Chàng cũng thấy ta ngốc à?"
Chàng cười lắc đầu.
Chàng cởi giày, đi chân trần lên bản đồ.
Chàng quay đầu lại, đưa tay về phía ta.
Ta thấy vậy cũng học theo chàng cởi giày, nắm lấy tay chàng, đi chân trần lên đó.
Mỗi một tấc bước chân, đều là một tòa thành trì.
Cứ đi một bước, chàng lại chỉ vào đó, giới thiệu cho ta.
"Đây là U Châu, nơi nuôi dưỡng những con chiến mã tinh nhuệ nhất; đây là Nghiệp Đô, là quốc đô của Sùng Minh hoàng đế, rồi sẽ có một ngày nó mang họ của ta..."
Trong mắt chàng là dã tâm vô tận.
Tuy ta không hiểu biết nhiều.
Nhưng lúc đến đây, ta từng nghe bá phụ nói.
Sùng Minh hoàng đế là một hoàng đế xấu, ông ta hoang dâm vô độ, ngu muội bất tài.
Vì vậy chiến loạn nổ ra khắp nơi, rất nhiều người đã ch//ếc.
Trên đường từ Dương Châu đến Thương Châu, ta đã thấy rất nhiều bá tánh áo rách quần manh.
Dưới chân họ rỉ m//áu, họ bước về phía trước một cách vô định nhưng đầy gắng gượng. Lúc đó, ta đã hỏi Trường Bách bá bá, họ đang đi đâu vậy.
Trường Bách bá bá im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm vô tận, nói:
"Họ muốn đến một nơi có thể cho họ con đường sống."
Ta không hiểu rõ câu nói này lắm.
Nhưng ta biết, họ rất khổ, rất vất vả.
Dưới thời loạn lạc, quần hùng tranh bá, ai cũng muốn làm hoàng đế.
Nơi có thể cho họ con đường sống, cần phải lấp đầy bằng m//áu th//ịt của rất nhiều người.
Mà m//áu thịt này, từ đâu mà có?
Có thể là con trai, là phu quân, hoặc là cha của họ.
Mảnh đất dưới chân đã nuôi dưỡng họ, cũng chính là thứ đã nuốt chửng họ.
Ta ngẩng đầu nhìn Vệ Thù, nghiêm túc hỏi chàng.
"Đợi đến ngày đó, có phải bá tánh sẽ được sống một cuộc sống tốt đẹp không?"
Vệ Thù nắm chặt tay ta.
Chàng khẳng định chắc nịch: "Phải."
9
Sắp đến Tết, lá thư từ Dương Châu mà ta mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đã đến.
Bá phụ, bá mẫu, và cả tiểu đệ đều viết thư cho ta.
Lần này gửi đến cả một xấp dày.
Sau khi Trường Bách bá bá đọc cho ta nghe.
Ta nghiêm túc đọc đi đọc lại rất nhiều lần, sau đó cẩn thận viết thư hồi âm.
Tuy chỉ là những lời hỏi thăm và dặn dò thường ngày.
Nhưng họ viết rất say sưa.
Ta cũng đọc vô cùng say sưa.
Bá phụ hỏi ta ở Thương Châu có tốt không, có ngoan không, còn giục ta không được ham chơi, phải đọc sách nhiều hơn.
Ta ở Thương Châu rất tốt, cũng rất ngoan, không ham chơi, ngày nào cũng cùng Nghiên Chi đọc sách, luyện chữ.
Bá mẫu hỏi ta, ngày Đông chí có ăn bánh trôi nước không, tuy cả nhà không ở bên nhau, nhưng cùng ăn bánh trôi nước trong một ngày cũng coi như là đoàn viên.
Sở tỷ tỷ nói người Thương Châu ngày Đông chí đều ăn sủi cảo, ăn sủi cảo tai sẽ không bị cóng, nên ta không ăn bánh trôi nước mà ăn sủi cảo, ta cũng muốn ăn bánh trôi nước, cũng muốn đoàn viên với mọi người.
Tiểu đệ nói với ta, nó cao hơn rồi, múa thương cũng giỏi hơn nhiều, rồi sẽ có một ngày nó cũng có thể mặc áo giáp, bảo vệ Dương Châu, sau đó đón ta về nhà.
Nó còn nói, ngày nào nó cũng cho con mèo nhỏ ở cổng nhà ăn, bảo ta đừng lo lắng.
Nó còn nói, nó rất nhớ ta.
Ta bĩu môi, nắn nót viết một dòng chữ lên giấy.
Hồ An nhớ tiểu đệ, cũng nhớ mọi người.
Ta nằm bò ra bàn, nước mắt lưng tròng viết thư trả lời mọi người.
Ngay cả khi Sở tỷ tỷ bước vào, ta cũng không hề hay biết.
Tỷ ấy thấy ta khóc nức nở, lo lắng hỏi: "Sao thế, muội không khỏe à?"