Âm Mưu Đã Lâu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


"Cô Lâm, cô đã làm phiền bữa tiệc của Cố tổng thì phải uống hết chỗ rượu trước mặt mới được phép lên tiếng."


Ánh đèn trong phòng riêng của câu lạc bộ thương mại khá mờ ảo. Người ngồi ở vị trí chủ tọa bị bóng tối bao phủ, ánh sáng lờ mờ phác họa nên đường nét gương mặt sắc sảo, xa vời không thể chạm tới, lại khiến người ta cảm thấy e sợ.


Tôi gần như vô cảm, lặp đi lặp lại động tác nâng ly, ngửa đầu rồi nuốt xuống.


Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của những ông lớn trong giới kinh doanh, tôi đã uống cạn 12 ly shot.


Để bản thân trông không quá thảm hại, tôi cố chịu đựng cơn choáng váng, đứng thẳng lưng một cách rất quy củ. Thế nhưng trong mắt những người này, tôi chẳng khác gì một chú hề đang cố gây chú ý.  


"Cô Lâm, đứng xa như vậy làm gì? Đã dám một mình xông vào đây, chẳng lẽ còn sợ Cố tổng ăn thịt cô chắc?" Có người nửa đùa cợt, nửa trêu ghẹo lên tiếng.


Tôi cứng đờ bước lại gần hơn, lúc cất lời, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Cố tổng, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát được không?"


Một lời đề nghị tưởng chừng như bình thường, nhưng vì sự chênh lệch về địa vị mà trở nên không phù hợp, thậm chí là cực kỳ nực cười.


Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười chế nhạo không chút kiêng dè: "Cô Lâm đúng là xinh đẹp nổi bật, nhưng Cố tổng của chúng tôi trước giờ không tìm phụ nữ bên ngoài. Cô cũng nên biết điều một chút, không phải người phụ nữ nào cũng có thể 'nói chuyện riêng' với Cố tổng đâu."


"Đúng vậy, cô muốn nói chuyện kiểu gì? Tính theo giờ hay theo lần, nói rõ ra xem nào..."


"Cô Lâm, ra giá đi, nếu Cố tổng không có hứng thì có thể đến tìm tôi..."


"Ha ha ha ha..."


"Mấy người, vui lắm à?" Một câu nói bất chợt vang lên khiến cả căn phòng dần chìm vào im lặng.


Người ngồi ở vị trí chủ tọa đưa mắt lướt qua mọi người, khi ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người tôi, nó lạnh lẽo  như một tảng băng kiêu ngạo.


Ai nấy đều đang quan sát, dè chừng sắc mặt của anh.


Tim tôi dần thắt lại, ngột ngạt đến khó thở.


Rõ ràng đã hỏi thăm, người hôm nay đến là trợ lý đặc biệt Hình Chí Huy, không ngờ lại gặp anh.


Năm năm chia ly, cũng là năm năm tôi trốn tránh anh.


Chắc anh hận tôi lắm.


Không ai có thể ngờ rằng, một người cao ngạo như Cố Nam Phong, năm đó lại có lúc hoang mang bối rối, hạ giọng van xin một cô gái nhỏ hơn mình 8 tuổi, chỉ mong cô đừng rời đi.


Càng không ai dám tưởng tượng, lúc đó tôi lại có thể ngang nhiên khiêu khích lòng tự trọng của anh, sỉ nhục anh một cách tàn nhẫn.


“Cố Nam Phong, anh sắp 30 tuổi rồi, tôi mới 21. Ai không biết còn tưởng tôi thiếu thốn tình cha nên mới ở bên anh.”


“Cuộc sống của người trẻ bọn tôi, anh lúc nào cũng tỏ ra lạc lõng.”


“Tôi chán rồi, cũng ngán rồi. Đừng như bã kẹo cao su, dính vào là không gỡ ra được, ghê tởm chết đi được…”


Những lời chế giễu khinh miệt của tôi, từng câu từng chữ đều vượt qua giới hạn chịu đựng của anh. Vẻ kinh ngạc, tổn thương và giận dữ trong mắt anh ngày đó vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của tôi.


Cố Nam Phong, người đứng đầu nhà họ Cố ở Thâm Thành, vốn luôn bình tĩnh, lý trí và kiêu ngạo, lại lộ vẻ bất lực trước một cô gái 21 tuổi là tôi.


Tôi siết chặt tay, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, cố gắng dùng cơn đau để che giấu cảm giác áy náy và hoảng loạn trong lòng.


Người vốn đang ẩn mình trong bóng tối khẽ rướn người về phía trước, để lộ đôi mắt sâu thẳm, thờ ơ nhìn tôi, "Cô Lâm, chúng ta quen nhau sao?"


Giọng nói trầm thấp vẫn quyến rũ như tiếng đàn Cello, nhưng cũng lạnh lẽo đến mức khiến sống lưng người ta rét run.


Tôi cúi đầu, khó khăn lắm mới thốt ra được vài chữ, "Không, không quen..."


"Vậy thì, chúng ta không có đủ thân tình để ra ngoài nói chuyện riêng, cô nói có đúng không?"


Anh dường như đã sớm đoán được câu trả lời của tôi, vẻ mặt không chút dao động, giọng điệu xa cách mà bình thản.


Mỗi lần đứng trước mặt anh, tôi đều cảm thấy mình như một tờ giấy trong suốt, mọi cảm xúc, suy nghĩ đều bị anh nhìn thấu. Ánh mắt của anh giống như một lưỡi dao sắc bén, chỉ cần khẽ rạch một đường là có thể xé toạc lớp vỏ ngụy trang của tôi, chạm thẳng đến góc khuất sâu nhất trong lòng tôi. 


Tôi cố gắng né tránh, im lặng hoặc mỉm cười để che giấu, nhưng những run rẩy nhỏ nhặt, ánh mắt lảng tránh lại như những kẻ tố giác thầm lặng, bán đứng tôi một cách triệt để.


Việc vẫn còn đứng ở đây đã tiêu tốn hết dũng khí của tôi, nhưng có những lời tôi buộc phải nói ra: 


"Cố tổng, công ty Công nghệ Thâm Tư đã thông qua Term Sheet (Thư bày tỏ ý định đầu tư) của bộ phận đầu tư Tập đoàn Chính Viễn, chỉ còn chờ thanh toán, nhưng lại bị cấp dưới của anh... bị người phụ trách tên Lý Cảnh vô cớ giữ lại. Ông ta ngầm uy hiếp chúng tôi phải trả năm triệu tiền hoa hồng mới chịu ký tên thanh toán. Chúng tôi đã dốc hết tất cả để gom đủ tiền, nhưng hôm nay ông ta lại tăng giá..."


Tôi mới nói được một nửa thì đã bị anh lạnh lùng ngắt lời.


"Cô Lâm, cô đang muốn nói thẳng vào mặt tôi rằng tôi có mắt như mù, nhìn người không rõ đấy à? Hay là quá dung túng cho cấp dưới?"


Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng đối với tôi, từng chữ lại như tẩm độc.


"Cố tổng, tôi biết anh trước giờ luôn công tư phân minh..."


"Cô Lâm, rất hiểu tôi sao?"


Giọng anh ngày càng âm trầm, tôi bị chặn họng đến không nói nên lời.


Tôi quả thực rất hiểu anh. Anh là người không bao giờ dung túng bất kỳ hạt cát nào trong mắt.


Với cấp dưới là vậy. Với tôi, dĩ nhiên cũng thế.


"Xin lỗi Cố tổng, là tôi lỡ lời, làm anh không vui là lỗi của tôi."


Tôi cầm chai rượu vang đỏ trên bàn anh, đổ hết đá trong xô pha lê ra. Chất rượu màu cam đỏ rót vào chiếc xô trong suốt, phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi.


2.


Những người ngồi ở đây đều là kẻ tinh ý, tự nhiên có người nhận ra anh đang nhắm vào tôi, cũng tự nhiên có kẻ vì muốn lấy lòng anh mà bỏ đá xuống giếng.


Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng, thân hình phát tướng, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua ngực và eo của tôi, giọng điệu dầu mỡ càng khiến người ta buồn nôn.


"Cô Lâm vì năm triệu cỏn con mà đến tìm Cố tổng? Không biết cô thật sự ngây thơ hay là giả vờ trong sáng đây."


Tôi cúi đầu, cố gắng nhẫn nhịn không nói lời nào.


"Cô có biết bộ rượu trên bàn này cũng có giá năm triệu không?"


Tôi vừa ngạc nhiên vừa vô thức dừng động tác rót rượu, từ từ buông thõng tay xuống bên người, không biết phải làm sao.


"Xin lỗi, tôi đúng là chẳng có kiến thức.”


"Không sao, mọi người ở đây đều có thể giúp cô mở mang tầm mắt..."


Xung quanh lại vang lên một tràng cười rộ, tôi mím chặt môi, cố gắng giữ vẻ bình thản.


Có lẽ gã đó đã quen thói kiêu ngạo, hoặc cũng có thể gã cho rằng phụ nữ vốn nhỏ bé dễ bắt nạt. Gã không chỉ nói năng không đứng đắn, mà còn bất ngờ vươn tay về phía ngực tôi.


Tôi lách người lùi lại, vung tay hất cả xô rượu vào người gã.


"Mẹ kiếp, tao cho mày mặt mũi... A..."


Ngay khoảnh khắc rượu vang đỏ hắt lên mặt gã, một bóng đen cao lớn lao tới, túm lấy bàn tay không an phận kia rồi bẻ gãy ngay trước mắt tôi.


Tiếng la hét thảm thiết vang lên khiến tai tôi ong ong.


Trong lúc tôi còn đang ngây người, chai rượu bên cạnh đã được giơ cao, rồi một tiếng "bốp" vang lên, đập thẳng vào đầu gã.


Tiếng la hét kinh hoàng biến thành những tiếng rên rỉ khe khẽ, đứt quãng.


Đám người vừa rồi còn đang cười cợt xem kịch hay, trong phút chốc đều câm nín.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo