Âm Mưu Đã Lâu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mùi rượu hòa lẫn với mùi máu tanh trong không khí khiến người ta buồn nôn, nhưng không ai trong phòng dám thở mạnh.


Tôi thì càng kinh ngạc hơn, sau lưng toát mồ hôi lạnh.


Mấy năm không gặp, tính cách của anh dường như đã thay đổi rất nhiều. Một người luôn bình tĩnh, lý trí và chẳng bao giờ thèm động tay động chân như anh, giờ đây lại trở nên tàn nhẫn và bạo lực đến thế.


Trước mắt tôi, anh không chút biểu cảm ném mảnh chai vỡ đi, vừa rút khăn giấy lau sạch vết rượu trên tay, vừa mất kiên nhẫn nói: "Còn ai muốn thay tôi quyết định nữa không?"


Không đợi ai trả lời, anh lạnh lùng ra lệnh: "Ném gã này ra khỏi Thâm Thành, nếu còn dám quay lại, quăng xuống biển cho cá ăn."


Tôi nhắm mắt, lặng lẽ quay mặt đi, không dám nhìn cảnh gã kia bị kéo đi, đầu ngón tay run rẩy không ngừng.


Có lẽ, người tiếp theo sẽ là tôi.


Tôi biết mình không còn chút tình xưa nghĩa cũ nào để mà nói.


Nhưng tôi cũng không có đường lui.


Nếu anh không biết công ty Thâm Tư có liên quan đến tôi thì còn đỡ. Nhưng giờ anh đã biết, nếu không để anh trút giận cho hả, khoản đầu tư này chắc chắn sẽ mất. Công ty của anh họ tôi không chỉ phá sản mà anh ấy còn phải ngồi tù vì món nợ khổng lồ.


Từ nhỏ tôi đã không có người thân nương tựa, được gia đình anh họ nuôi lớn. Bác trai và bác gái vì để lo cho hai anh em chúng tôi đi học mà làm lụng vất vả đến mức đổ bệnh đầy người, giờ lớn tuổi rồi tim lại yếu, chị dâu còn hai tháng nữa là sinh em bé, cả nhà không ai chịu nổi cú sốc này.


Dù thế nào tôi cũng phải khiến anh đồng ý.


Tôi cố nặn ra nụ cười, lấy một chai rượu chưa mở từ quầy bar, hai tay đưa đến trước mặt anh.


"Cố tổng, tất cả là lỗi của tôi, đã làm anh mất hứng, còn khiến anh tức giận. Tôi đứng ngay đây, muốn đánh muốn mắng tùy anh."


Mọi người xung quanh đều kinh ngạc trước hành động liều lĩnh của tôi, ánh mắt đầy vẻ dò xét.


Có lẽ sự hèn mọn của tôi đã làm anh hài lòng.


Anh nhìn tôi một lúc, không hề ra tay, chỉ thờ ơ bước qua tôi và rời đi.


Cơn gió lướt qua tai khi chúng tôi đi ngang qua nhau, giọng nói của anh bình tĩnh đến mức tàn nhẫn: "Cô Lâm, chúng ta chỉ là người dưng, không cần lãng phí thời gian."


'Người dưng', phải rồi, lúc chia tay anh đã nói, nếu tôi dám bước ra khỏi cánh cửa đó, từ nay về sau chúng tôi chỉ là người dưng.


Năm đó tôi đã dứt khoát rời đi, đáng lẽ phải nghĩ đến, nói được làm được là nguyên tắc của anh, tôi còn trông chờ điều gì nữa?


Cũng chính vào khoảnh khắc này, tôi cuối cùng đã hiểu, điều khiến người ta tuyệt vọng thật sự không phải là sự tức giận, không phải là báo thù sỉ nhục, mà là khi người đó thậm chí lười dành cho bạn một chút cảm xúc.


Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi, chỉ trong một thoáng bốc đồng, khi anh sắp đi qua, tôi nắm chặt tay áo anh, gần như nức nở van xin: "Cố Nam Phong, đừng như vậy, em xin anh..."


Với một người không nơi nương tựa như tôi, những từ ngữ mềm mỏng như làm nũng, cúi đầu, van xin dường như chẳng bao giờ liên quan đến tôi, nhưng giờ đây khi nói ra, lại giống như rút cạn sức lực của mình.


Bước chân anh dừng lại, sau một thoáng ngẩn người, anh từ từ rút tay áo khỏi tay tôi, không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.


Dù mặt dày đến đâu, tôi cũng chẳng còn dũng khí để đuổi theo.


Tôi đã tưởng tượng cảnh gặp lại không biết bao lần, nhưng không ngờ lại hèn mọn đến vậy, ngay cả một câu “Lâu rồi không gặp” cũng là điều xa xỉ.


Tình yêu với anh giống như một bữa tiệc xa hoa lộng lẫy. Tôi từng nghĩ, chỉ cần đủ kiên trì, đủ nỗ lực thì mình cũng có thể yên vị ngồi vào bàn tiệc. Nhưng khi thật sự đứng ở đó, tôi mới nhận ra mình thậm chí không có tư cách bước vào.


Anh có hối hận không? Hối hận vì đã gặp tôi, hối hận vì đã có một quá khứ với tôi...


3.


Nhà họ Cố ở Thâm Thành là danh môn vọng tộc thực thụ, đồng thời là trụ cột kinh tế, là thế lực đứng sau thành phố này.


Cố Nam Phong chính là người nắm quyền hiện tại của nhà họ Cố. Khi bạn bè cùng trang lứa còn đang ăn chơi trác táng, anh đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.


Tôi quen biết anh là vì anh là anh ruột của Cố Du Du, bạn cùng phòng đại học của tôi.


Thời thanh xuân như gió xuân cầm bút, nóng bỏng như mùa hạ.


Ngay ngày đầu tiên nhập học, có một gã biến thái rình mò trong nhà vệ sinh nữ, tôi đã tóm gọn hắn, Cố Du Du xông lên đá túi bụi. Vì cùng nhau đánh người, hai chúng tôi đã kết thành một tình bạn sâu đậm, không thể phá vỡ.


Du Du nói từ nhỏ cô ấy đã được anh trai chăm sóc, ba mẹ bận rộn đến mức còn quen thuộc với các tuyến đường ở sân bay hơn cả tiếp viên hàng không. Sau khi Cố Nam Phong tốt nghiệp Đại học Pennsylvania trở về nước, ba mẹ giao cô ấy và sản nghiệp trong nước cho anh, còn họ thì tập trung vào việc kinh doanh ở nước ngoài. Vì vậy, cô ấy luôn trong tình trạng được "thả rông".


Khi đó, tôi giống như một chú chim non mới rời tổ, tò mò với mọi thứ, tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, không hề cảm thấy sự chênh lệch về gia thế, địa vị là rào cản.


Tôi chỉ cảm thấy Du Du ngây thơ, đáng yêu, là một người bạn hiếm có.


Không ngờ cuộc gặp gỡ với cô ấy lại thay đổi số phận cả đời tôi.


Lần đầu tiên tôi gặp Cố Nam Phong là vào học kỳ đầu của năm ba đại học.


Du Du thích Khương Ưng Khải, một chàng trai cùng khóa ở khoa Y của trường chúng tôi. Chàng trai đó có thành tích và ngoại hình đều thuộc hàng cực phẩm, chỉ là gia cảnh nghèo khó. Cậu ta đối với Du Du lúc gần lúc xa, không nói được là tốt hay xấu, Du Du thì cứ bám riết lấy người ta không buông.


Chiều hôm đó, tôi đang ngủ bù trong ký túc xá thì Du Du mở cửa, đặt sách xuống rồi hét lên một tiếng thất thanh, dọa tôi sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


"Lâm Ngữ An, tớ thất tình rồi, đi quẩy với tớ đi!"


"Cố Du Du, một tháng cậu thất tình bốn lần, tha cho tớ đi mà..." Tôi ôm gối, vẫn chưa hết bàng hoàng mà van nài.


Cô ấy lao tới vạch mắt tôi ra, một tay chống nạnh, một tay chỉ lên trời nói: "Lâm Ngữ An, tối nay chị đây sẽ đưa cưng đi cưỡi con bạch mã dữ dằn nhất, tìm chàng hoàng tử đẹp trai nhất..."


Đêm Thâm Thành, ánh đèn lấp lánh, rực rỡ và tươi sáng.


Hai chúng tôi đứng song song trước cửa Bạch Mã Công Quán.


Du Du tóc đen dài thẳng, trong sáng ngọt ngào.


Tôi tóc xoăn lượn sóng kết hợp với môi đỏ, rạng rỡ động lòng người.


Nhìn cánh cổng hoành tráng, tôi sợ đến mức quay đầu định chạy, nhưng cô ấy đã túm tôi kéo vào trong.


Một nơi giải trí xa hoa, không khí cũng phảng phất mùi oải hương. Nhân viên phục vụ được tuyển chọn theo tiêu chuẩn của một nhóm nhạc nam, có thể nói là "sắc nước hương trời".


Tôi không kìm được mà tò mò nhìn ngó xung quanh. Du Du thì bình thản nhìn quanh, rồi ghé vào tai tôi nói, "Chậc, nhìn dáng vẻ chưa trải sự đời của cậu kìa, lau nước miếng đi, sắp có trò hay để xem rồi."


Tôi dở khóc dở cười, bị cô ấy kéo đến một chiếc bàn VIP đối diện sân khấu rồi ngồi yên vị.


"Bạn hiền, đừng chớp mắt nhé." Du Du ra vẻ bí ẩn, tôi thì bình tĩnh chờ đợi.


Trong chớp mắt, đèn đóm vụt tắt, xung quanh lập tức chìm vào im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo