Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
Tôi ở lại đó một tuần, chờ vết thương trên mặt lành hẳn mới trở lại trường.
Anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Ban đầu, tôi khá lo lắng về việc hai người đột nhiên sống chung trong một căn nhà sẽ rất khó xử, nhưng hoàn toàn không có.
Nơi đó là một căn biệt thự nhỏ gần biển, anh dẫn tôi đi xem từng phòng, giúp tôi làm quen với môi trường.
Sau đó, anh lấy album ảnh từ phòng sách ra, cho tôi xem ảnh hồi nhỏ của Du Du, kể cho tôi nghe hồi nhỏ cô ấy học dở thế nào. Môn Ngữ văn chỉ thi được 9 điểm, khiến anh tức đến mức muốn đánh chết cô ấy. Anh còn nghiêm túc diễn lại lời nói của mình lúc đó: “Cố Du Du, em qua đây, anh không đánh em, anh chỉ muốn hỏi em lớn lên muốn làm gì?”
Du Du nghiêng đầu đáp muốn làm công chúa Sofia. Anh nén giận hỏi ngược lại: “Sao nào, công chúa không nói chuyện à? Em thấy có công chúa nào thi Ngữ văn được 9 điểm không? Công chúa Sofia có thi lịch sử Trung Quốc không?”
Tôi cười không ngớt, kể rằng tôi cũng từng bị giáo viên hỏi câu tương tự. Câu trả lời của tôi là muốn làm một hòn đá, mặc cho gió thổi mưa dầm, trải nghiệm quá trình từ một tảng đá lớn biến thành viên sỏi nhỏ, rồi thành hạt cát. Giáo viên gần như cạn lời, chỉ có thể khen ngợi: “Suy nghĩ của bạn học Lâm Ngữ An rất hay và cụ thể.”
Anh cũng bật cười, hỏi tôi lúc đó nghĩ gì. Tôi thành thật nói: “Chính vì chẳng nghĩ gì cả, nên mới buột miệng nói ra thôi.”
Lúc chúng tôi ở bên nhau thật sự rất vui vẻ.
Chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau.
Lúc rảnh rỗi, anh thường ngồi trước cửa sổ sát đất chăm chú đọc sách, tôi dựa vào bên cạnh anh, đọc những bài luận văn chuyên ngành mà anh tìm cho.
Anh thỉnh thoảng lại hôn tôi và nói: "Sao cứ đọc sách mà không nhìn anh?"
Thật bất ngờ, nhưng lại ngọt ngào và ấm áp.
Tôi tò mò hỏi anh, tại sao anh lại thích tôi? Tại sao anh không có bạn gái?
Anh nói, thật ra anh đã gặp tôi từ rất sớm, ngay ngày đầu tiên tôi và Du Du quen nhau, anh đã biết. Gia đình như họ đã quá quen với những kẻ mưu mô giả dối, đương nhiên sẽ điều tra lý lịch của những người xung quanh.
Anh nói, ấn tượng ban đầu là tôi không giống những cô gái khác. Người ta thấy kẻ biến thái rình mò thì sợ hãi bỏ chạy, chỉ có tôi là kiên quyết giữ anh ta lại. Du Du biết có người bên cạnh nên mới dám ra tay, còn tôi thì khác, chủ yếu là dũng cảm không hề sợ hãi.
Tôi nói với anh rằng tôi cũng sợ, chỉ là sợ rằng nếu lần này nhịn, lần sau kẻ đó sẽ càng lộng hành hơn.
Anh nói tôi làm đúng, nhưng phải học cách bảo vệ bản thân. Sau này, hễ có thời gian, anh lại dạy tôi vài kỹ năng tự vệ, đa phần là kỹ thuật “bốn lạng đẩy ngàn cân”, không cần dùng nhiều sức.
Lần thứ hai gặp tôi là trong trận động đất đột ngột ở Thâm Thành. Lúc anh chạy đến trường, đúng lúc thấy tôi kéo Du Du chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá.
Lúc đó, dư chấn liên tục, ngay cả anh cũng hoảng sợ, nhưng tôi lại bình tĩnh ôm Cố Du Du đang khóc nức nở, luôn miệng mắng cô ấy.
Tôi nhớ trận động đất đó xảy ra vào khoảng hơn 11 giờ đêm, rất nhiều người đã ngủ. Tôi đang lơ mơ thì cửa sổ đột ngột rung lên, giường cũng rung chuyển. Tôi hoảng hốt bò dậy, hét lớn: "Du Du, động đất rồi, chạy mau!"
Nhưng khi chạy đến cầu thang thoát hiểm, tôi mới phát hiện Du Du không chạy theo, vội vàng chạy ngược dòng người vào tìm cô ấy. Mở rèm giường ra thì thấy cô ấy đang đeo tai nghe, bịt mắt ngủ ngon lành. Tôi tức đến mức giật phăng bịt mắt của cô ấy, kéo cô ấy liều mạng chạy ra ngoài, cô ấy còn ngái ngủ hỏi tôi sao vậy.
Cũng may trận động đất đó không mạnh, không có sập nhà hay thương vong, nếu không, tôi và Du Du khó mà thoát ra được. Đây cũng là lý do tại sao Du Du rất quấn quýt tôi.
Cố Nam Phong nói, không mấy ai dám quay lại trong tình huống đó, tôi đã khiến anh rất bất ngờ. Hơn nữa, sau chuyện đó, anh cứ nghĩ tôi sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, nhưng anh đợi mãi mà không thấy.
Sau đó, tôi vẫn như thường lệ, thậm chí chưa từng đề nghị với Du Du là đến nhà cô ấy chơi.
Người được cử theo dõi tôi báo về, nói rằng tôi hối hả đi làm thêm khắp nơi.
Anh nhận xét tôi sống rất nghiêm túc, rất nỗ lực, lại không ham danh lợi. Bề ngoài trông hiền lành, ôn hòa, nhưng bên trong lại kiên cường và bướng bỉnh. Trừ lúc ở cùng Du Du, tôi mới bộc lộ sự thẳng thắn, hoạt bát, còn với người khác thì tôi luôn đề phòng, xa cách, cảm giác ranh giới mạnh mẽ như mặc một lớp áo giáp.
Chính anh cũng không biết mình bắt đầu thích tôi từ khi nào, chỉ là sau này ngày càng không thể kiểm soát mà muốn biết tin tức về tôi, thậm chí còn lén lấy điện thoại của Du Du xem vòng bạn bè của tôi, nhưng tôi rất ít khi cập nhật trạng thái.
Điều khiến anh khó chịu nhất là tôi luôn xem anh như không khí. Vì chênh lệch tuổi tác mà anh không dám lại gần, sợ dọa tôi, chỉ có thể từ từ tìm cơ hội, rồi mới có lần tôi và Du Du bị bắt gặp ở Bạch Mã Công Quán.
Ban đầu, anh đối với tôi chỉ là tò mò, sau đó là ngạc nhiên, rồi lại thấy tôi thú vị. Anh cảm thấy tôi giống như một quyển sách đọc mãi không hết, luôn mang đến cho anh những cảm nhận mới mẻ.
Tôi bảo anh đừng cho tôi ăn đồ ngọt nữa. Anh gãi tai lúng túng nói, anh cứ nghĩ tôi sẽ thích, vì anh biết ba tôi đã qua đời khi tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ sống với mẹ.
Tôi cười nhạt, nói với anh, tôi không thiếu thốn tình cha, tôi biết ba rất rất yêu tôi.
Cười xong rồi lại khóc, ngay cả những chuyện như thế này mà anh cũng để ý, có lẽ tất cả may mắn của tôi đều đã dùng để gặp được anh.
Anh nói rất nhiều, nhưng vẫn luôn né tránh một chủ đề.
Vì vậy, tôi rất nghiêm túc hỏi anh tại sao không có bạn gái.
Anh có chút bất lực nói, thật ra cũng có thể coi là đã có.
Tôi nghe xong có chút tức giận, “coi là đã có” là ý gì, dám làm không dám nhận, đó không phải là tra nam sao?
Thấy tôi tức giận, anh chỉ biết ủ rũ nói, lúc học đại học đã từng hẹn hò.
Cô gái đó cũng là người Thâm Thành, ba làm chính trị, tên là La Gia Ninh.
Hồi cấp ba cô gái đó đã thích anh, nhưng anh kiên quyết từ chối. Không ngờ sau này cô ta theo đuổi đến tận nước ngoài. Anh bị làm phiền đến không chịu nổi, nên đã đồng ý.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, thì ra anh thích kiểu bám người như vậy.
Anh lập tức đảm bảo là không có, thật sự là bị làm phiền đến sợ rồi. La Gia Ninh dường như ngày nào cũng không có việc gì làm, suốt ngày bám theo anh.
Anh cũng vì không có bạn gái mà bị rất nhiều người theo đuổi, không có một khoảnh khắc yên tĩnh, rất phiền phức, nên đã miễn cưỡng đồng ý với cô ta.
Tôi cảm thấy đây đúng là việc anh có thể làm, lấy bất biến ứng vạn biến.
Khi hỏi đến lý do chia tay, ánh mắt anh có chút né tránh, nói là không có cảm giác, sau này tốt nghiệp thì chia tay.
Tôi trừng mắt hỏi anh không có cảm giác là ý gì, anh úp mở nói chính là ý trên mặt chữ. Tôi kinh ngạc nhìn anh, mắt trợn tròn.
Anh dường như rất tức giận, một tay kéo tôi đè xuống dưới, hôn một cách mạnh mẽ và gấp gáp. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi nóng bỏng và cứng rắn. Tôi cố nén sự hoảng loạn trong lòng, không kháng cự, mặc cho anh hôn. Nhưng anh lại dần dần bình tĩnh lại, vừa thu tay về chỉnh lại quần áo cho tôi, vừa nói: "Nếu không phải sợ dọa em, anh đã cho em biết hậu quả của việc nói bậy rồi. Không có cảm giác chính là không có cảm giác này, hiểu chưa?"