Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh lạnh mặt, kéo áo khoác trùm lên đầu tôi, rồi bế tôi đi ra ngoài. Tôi áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim, đó là âm thanh hay nhất mà tôi từng nghe.
Lúc sắp lên xe, anh nói với người bên cạnh: "Ném thằng rác rưởi đó về cho mẹ nó, tiện thể báo cho gia đình nó biết, vào tù hay đến châu Phi trồng trọt, chọn một, không thương lượng."
Tôi im lặng, đầu óc trống rỗng, cho đến khi được anh bế vào một căn nhà, đặt xuống ghế, chiếc áo khoác mới được gỡ xuống.
Ánh đèn trên đầu sáng rực, giống như lần đầu gặp mặt, anh luôn đứng trong ánh sáng chói mắt.
Tôi cứ nhìn anh mãi.
Anh chống hai tay lên đầu gối, cúi xuống nhìn tôi, rồi đột nhiên đưa tay véo mũi tôi một cái.
Tôi ôm mũi, khẽ rên một tiếng, hơi đau.
"Trên người có bị thương không?" Anh nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt dịu dàng.
Tôi lắc đầu.
"Vậy thì đi tắm đi."
"Cậu ta lừa tôi đến đón Du Du, Du Du đâu rồi?" Tôi ôm mũi, giọng nghèn nghẹt.
"Du Du đi làm thêm với Khương Ưng Khải rồi, đừng lo, có người đi theo."
Anh đưa đồ ngủ và đồ lót của Du Du cho tôi, nói là đồ mới, còn hỏi tôi kích cỡ có vừa không.
Đồ lót hơi chật một chút, nhưng tôi không dám nói, chỉ ngây ngô gật đầu, ôm quần áo nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Khi nước nóng xối xuống, tôi mới cảm thấy cả người đau nhức.
Bản thân trong gương có chút xa lạ, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ có một bên sưng đỏ, xương hàm hằn dấu ngón tay rõ rệt, khóe miệng còn dính máu. Tôi đột nhiên nhớ lại cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp trong miệng, từng cơn buồn nôn không thể xua đi.
Tôi không ngừng đánh răng súc miệng, nhưng cảm giác đó vẫn còn mãi.
Tôi ra sức chà rửa những nơi đã bị chạm vào, cho đến khi da đỏ ửng mới tắt nước.
Tôi kiệt sức, dựa vào tường ngẩn người.
Cửa phòng tắm bị gõ vang, "Lâm Ngữ An, em định ở luôn trong đó à? Nếu không ra là tôi phá cửa đấy."
Đúng là đã quá lâu rồi.
Tôi lau qua loa vài cái, mặc quần áo rồi bước ra.
Anh như vừa mới tắm xong, tóc hơi ươn ướt, đã thay một bộ đồ nỉ màu xanh nhạt, trông đặc biệt sạch sẽ.
"Sao lại tắm thành ra thế này, không đau à?" Anh đưa tay chạm vào khóe miệng tôi, rồi lại nhìn sau tai tôi.
Trên bàn bên cạnh có một hộp dụng cụ y tế, tôi định nói là xử lý vết thương trên tay anh trước, nhưng vừa mở miệng thì cảm giác buồn nôn lại ập đến, tôi vội vàng chạy ngược vào phòng tắm.
Dạ dày cuộn trào nhưng không nôn ra được gì, anh đi theo vào, mở một bên tủ lấy chai nước súc miệng.
Tôi chỉ vào hai chai rỗng trong thùng rác, anh lập tức cau mày.
Mãi một lúc sau tôi mới nén được cảm giác buồn nôn đó xuống, lúc ngẩng đầu lên, vành mắt đã đỏ hoe, ngấn lệ.
Anh lặng lẽ nhìn tôi từ phía sau.
"Lâm Ngữ An, có phải tôi ra tay quá nhẹ không?" Anh có chút bực bội, giọng nói đầy tự trách.
Tôi nhìn anh qua tấm gương, mờ ảo, lạnh lùng mà bí ẩn. Khóe môi anh cũng bị rách, không còn vẻ cao ngạo thường ngày. Tôi đột nhiên rất muốn biết hôn anh sẽ có cảm giác gì. Anh sạch sẽ như vậy, chắc chắn sẽ không khiến người ta buồn nôn.
14.
Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào môi anh, rồi từ từ tiến lại gần.
Anh hơi cao, tôi không với tới, chỉ có thể nắm lấy vạt áo bên hông anh, cố gắng nhón chân lên.
Anh nhìn tôi ngẩn ra một lúc, rồi nghi hoặc từ từ cúi đầu xuống.
Tôi đã với được đến môi anh như ý nguyện, nó ấm áp, có mùi bạc hà. Hơi thở của anh phả vào mặt tôi cũng có mùi thơm dễ chịu. Tôi hé môi nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh. Anh như hóa đá, không có chút phản ứng nào. Tôi vội vàng dừng lại, có lẽ anh không thích tôi, hoặc có lẽ hành động này của tôi cũng sẽ khiến anh – buồn nôn.
"Xin lỗi..."
Tôi chưa kịp nói xong lời xin lỗi, anh đã lập tức bế tôi đặt lên bồn rửa mặt, cúi xuống hôn.
Nụ hôn của anh ấm áp, không có cảm giác đau đớn hay khó chịu, chỉ khiến tim tôi đập nhanh, hơi ngạt thở.
Dường như đã qua rất lâu, cho đến khi tôi hơi choáng váng, anh mới cho tôi cơ hội để thở.
Tôi cúi đầu hít thở mạnh, mặt nóng bừng, không biết là do vết thương đau hay do ngại ngùng.
Tay anh rất to và ấm áp, một tay ôm eo tôi, một tay nâng đầu tôi lên, bắt tôi nhìn anh.
Anh đang cười, là một nụ cười vui vẻ, ý cười lan tận đáy mắt.
"Em thấy tôi hữu dụng hơn nước súc miệng à? Còn chỗ nào nữa, tôi giúp em xóa sạch những thứ bẩn thỉu." Anh cười khẽ, trong mắt toàn là sự cưng chiều.
Tôi xấu hổ muốn đập đầu vào tường, cứ tưởng anh nói đùa, không ngờ anh lại làm thật. Anh vén một bên tóc của tôi, nghiêng đầu hôn lên vùng da sau tai đã bị chà xát đến đỏ ửng. Toàn thân tôi run lên, cảm giác như ngón tay cũng tê dại.
Anh thì thầm bên tai tôi, hỏi còn chỗ nào nữa. Tôi lơ mơ chỉ vào cổ và xương quai xanh. Anh từ từ hôn lên đó, hơi thở trở nên gấp gáp. Tôi cảm thấy nhịp thở của mình nhanh dần, vô thức khẽ rên một tiếng. Anh như một chùm pháo hoa được đốt cháy trong nháy mắt, cơ thể nóng rực, bàn tay to lớn từ từ luồn vào dưới vạt áo, không ngừng vuốt ve eo tôi. Tôi như lạc vào một khu rừng bí ẩn, tim đập thình thịch, miệng không ngừng rên khẽ, cảm thấy xấu hổ nhưng lại không kiềm chế được.
Đến khi tay anh chạm vào dây áo sau lưng, tôi mới giật mình tỉnh lại, vội đẩy anh ra.
Động tác của anh khựng lại, anh vùi đầu vào cổ tôi thở dốc. Lúc cất lời, giọng anh trầm khàn: "Lâm Ngữ An, em muốn lấy mạng anh đấy à?"
Tôi? Ý anh là tôi đang quyến rũ anh sao?
Lúc anh đứng dậy, đáy mắt có chút đỏ, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tôi không hiểu nhiều về những chuyện này, không biết phải an ủi anh thế nào, đành ngập ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho anh. Anh cười khổ lắc đầu, rồi bế tôi ra ghế ở phòng khách.
Vết thương của tôi được anh bôi một lớp thuốc mỡ mát lạnh, rất dễ chịu.
Lúc tôi bôi thuốc lên ngón tay cho anh, anh chống một tay lên cằm, cứ nhìn tôi cười mãi.
Tôi không còn cảm thấy ngại ngùng, đã hôn anh rồi thì phải chịu trách nhiệm.
Nhưng anh không nói gì, tôi lại cảm thấy không khí có chút gượng gạo, đành vừa bôi thuốc cho anh vừa hỏi: "Điện thoại bị vỡ rồi, sao anh biết em ở đó?"
"Cậu ta đủ ngu ngốc, còn em đủ nhanh trí."
Tôi không hiểu, nghi hoặc nhìn anh.
Anh thu lại nụ cười, hơi mất tự nhiên nói: "Anh đã nhận được điện thoại của em. Những vệ sĩ đó, thật ra vẫn luôn đi theo em." Khi nói câu cuối, ánh mắt anh có chút né tránh.
Tôi không nói gì, chỉ "ồ" một tiếng.
"Em không giận à?"
"Tại sao phải tức giận?" Tôi hơi buồn cười, tuy ngạc nhiên vì anh cho người theo dõi mình, nhưng tôi cũng không phải người không biết điều, tức giận thì thật là làm màu.
Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới thở phào như trút được gánh nặng.
"Sau này đừng cho người theo nữa, em không giận, nhưng không cần thiết, em sẽ không chạy lung tung đâu." Tôi từ tốn nói.
Anh ngập ngừng, dường như đang muốn độc đoán quyết định, nhưng lại do dự, cẩn trọng mở lời: "Lỡ như thì sao? Hôm nay chẳng phải là..."
"Sau này có anh rồi, em sợ gì chứ." Tôi nói với vẻ mặt hiển nhiên, lý lẽ hùng hồn.
Anh bật cười thành tiếng, ý cười lan tỏa khắp mày mắt.
Sau đó, anh để tôi ngủ trong phòng của anh, còn anh thì sang phòng bên cạnh.
Trước khi ngủ, anh hôn lên trán tôi, nói đèn sẽ luôn bật, đợi khi nào tôi không sợ nữa mới tắt, còn nói anh sẽ không đóng cửa phòng.
Tôi nghi ngờ anh đang ám chỉ gì đó, nhưng tôi chọn cách giả điếc.
Cả đêm tôi ngủ rất ngon, không ác mộng, không sợ hãi, chỉ có vị ngọt ấm áp trong miệng và trong tim.
Chúng tôi cứ thế ở bên nhau, không ai nói bắt đầu, chỉ ngầm hiểu trong lòng.