Âm Mưu Đã Lâu - Chương 15

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Rất nhiều người mặc vest đen cầm máy dò quét kiểm tra từng bàn làm việc, trong phòng tiếp khách cũng có người đang hỏi và ghi chép.


Người đàn ông kia không dẫn tôi thẳng vào văn phòng của Cố Nam Phong.


Anh ta mất kiên nhẫn vẫy tay, bảo tôi đợi ở cửa, vào báo cáo trước rồi mới cho tôi vào.


Đây mới là hiện thực. Chúng tôi vốn là người của hai thế giới, dù chỉ cách nhau gang tấc, chỉ cần anh không muốn gặp tôi, là có thể chặn tôi ở ngoài cửa, không thể tiến thêm một bước.


Ở đây cũng có vài người cầm máy dò tìm đồ, tuy nhiều người nhưng đều có trật tự, yên tĩnh và ngăn nắp.


Khi Cố Nam Phong nhìn thấy tôi, cơn giận trong mắt anh gần như ngưng tụ thành dao, như muốn lột da tôi.


Tôi bị anh nhìn đến tê cả da đầu.


Sao cứ như tôi đã làm điều gì đó tày trời vậy? Người cho người đưa tôi về là anh, bây giờ nghi ngờ tôi trộm đồ gọi tôi đến cũng là anh, thật sự không thể hiểu nổi.


Bây giờ, tôi thà rằng anh từ chối thẳng thừng, thông báo thì cứ thông báo đi, cùng lắm thì tôi đi tù thay anh họ.


Tôi nén giận, không chút biểu cảm nói: "Cố tổng, tôi không lấy bất cứ thứ gì ở đây, nhưng tôi sẵn lòng phối hợp điều tra với công ty anh…”


"A Kiện, cậu đến hỏi đi."


Tôi bị chặn họng, phải mất vài hơi thở mới xuôi. Anh bây giờ thật sự khiến người ta hoang mang không biết phải làm sao.


"Cô Lâm, mời qua đây ngồi."


Người tên A Kiện có thân hình vạm vỡ, khóe mắt có một vết sẹo lớn, lúc lại gần tạo cảm giác áp lực, nhưng khi anh ta nói chuyện lại mang theo nụ cười, tạo ra một cảm giác thân thiện kỳ lạ.


Giọng anh ta có chút quen thuộc, hình như tôi đã nghe ở đâu đó, rất khàn, cực kỳ dễ nhận biết.


Có lẽ thấy tôi đang suy nghĩ, anh ta cười nói: "Cô Lâm, chúng ta đã từng gặp nhau rồi, ở câu lạc bộ du thuyền Thượng Ngạn."


Hóa ra là lần Cố Tử Hàng lừa tôi đến tiệc sinh nhật, chính là anh ta đã dẫn người xông vào.


"Tôi nhớ ra rồi, vẫn chưa cảm ơn anh đã giúp tôi, cảm ơn anh."


Anh ta cười lớn, "Đừng khách sáo."


"Tôi gọi các người đến để ôn lại chuyện cũ à?" Cố Nam Phong mất kiên nhẫn ngắt lời chúng tôi.


Tôi xấu hổ đỏ mặt, không nói gì thêm.


A Kiện lại làm như không nghe thấy, đứng dậy rót cho tôi một ly nước.


"Cô Lâm, uống nước đi."


"Cảm ơn anh."


Cố Nam Phong tức giận không nhẹ, nhưng chỉ liếc chúng tôi một cái, rồi đứng dậy đi vào phòng nghỉ.


A Kiện rất bình tĩnh, không thèm nhìn anh, thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện tôi.


"Cô Lâm, cô về Giang Thành khi nào?"


"Khoảng nửa tháng trước."


Cửa phòng nghỉ đột nhiên vang lên tiếng va đập mạnh, tôi sợ đến mức cả người run lên.


"Không sao, đừng sợ, bên trong có chuột, anh ta đang bắt đấy." A Kiện nghiêm túc trêu chọc.


Tôi không nhịn được cười thành tiếng. Người này thật hài hước, anh ta dường như không sợ Cố Nam Phong chút nào. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh nhắc đến, thật tò mò người này rốt cuộc là thần thánh phương nào.


Khi đó, thời gian tôi và Cố Nam Phong ở bên nhau cũng không nhiều, hơn nữa tôi rất ít khi nhắc đến gia đình, bạn bè với anh.


Có lẽ anh cũng nhận ra, nên cũng chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này.


Bây giờ xem ra, giữa chúng tôi vẫn có vấn đề. Tuy chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau, có bao dung, cũng có nhẫn nhịn, nhưng đối với đối phương đều có chút dè dặt, lo được lo mất.


"Cô Lâm, cô có bạn trai rồi à?"


"?"


Câu hỏi bất ngờ của anh ta khiến tôi ngẩn người.


"Đừng căng thẳng, chỉ là nói chuyện phiếm thôi." A Kiện giải thích với giọng điệu thoải mái.


"Không có, tôi độc thân."


Không biết đây là hỏi thăm theo thủ tục hay là ôn lại chuyện cũ, tôi nghiêng về vế trước hơn. Cố Nam Phong từng nói, hỏi chuyện một cách bình thản mới có thể moi được nhiều sự thật hơn.


"Ồ, thà thiếu còn hơn ẩu cũng tốt. Người vừa đưa cô đến là?"


"Cậu ấy là đồng nghiệp của tôi."


"Cô Lâm có tiện nói đơn vị công tác của mình không?"


"Xin lỗi, chúng tôi có quy định bảo mật."


Tôi cứ tưởng anh ta sẽ cho rằng tôi làm giá.


Không ngờ anh ta lại lập tức hiểu ý cười nói: "Hiểu rồi, tôi ở đơn vị 316, đây là giấy chứng nhận giải ngũ của tôi. Người nhà nói chuyện, nội dung cơ bản thì được."


Tôi ngạc nhiên cầm lấy giấy chứng nhận của anh ta xem. Mật mã và con dấu đều khớp, giấy tờ là thật, chỉ là anh ta trong ảnh, rõ ràng trông nghiêm túc và sắc sảo hơn bây giờ.


Tôi đưa lại giấy chứng nhận cho anh ta, lịch sự trả lời: "Tôi ở Viện Nghiên cứu Cơ sở 207, phụ trách hỗ trợ thiết kế hệ thống chống radar."


A Kiện cười lớn, vẻ mặt như đã đoán trước được: "Thảo nào không tìm thấy người. Cô Lâm, tôi không còn gì để hỏi nữa, cô cứ ngồi đây nghỉ một lát đi."


...Thế là hỏi xong rồi à?


Sao người nào người nấy đều khiến người ta khó đoán như vậy?


"Tôi có thể đi vệ sinh một lát được không?"


"Được, cứ tự nhiên, đừng ngại."


Thật ra tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, không muốn đối diện với Cố Nam Phong, cũng để xua tan cảm giác ngột ngạt khó tả.


22.


Khu vực tầng cao nhất rất ít người, môi trường thanh tịnh.


Tôi dùng nước lạnh rửa mặt ở khu vực nghỉ ngơi bên ngoài, sau đó đi qua hành lang, cuối hành lang là một ban công ngoài trời rộng rãi.


Những cây cảnh và thực vật cao lớn gần như bao phủ toàn bộ sân thượng, ngẩng đầu lên là bầu trời xanh biếc, tầm nhìn rộng mở khiến tâm trạng thoải mái hơn nhiều.


Trước đây tôi cũng thích đến đây, còn nhờ Cố Nam Phong lắp cho tôi một chiếc xích đu nhỏ. Tôi đi theo trí nhớ, không ngờ chiếc xích đu đó vẫn còn. Tôi ngồi lên đung đưa thử, nó được bảo quản rất tốt, không có cảm giác sắp gãy hay lỏng lẻo.


Ánh mắt tôi liếc thấy một bóng người trên chiếc ghế cách đó không xa. Từ góc nhìn của tôi, chỉ thấy đôi chân mặc quần tây của một người đàn ông, được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, thẳng tắp như thể không gần gũi tình người.


Tôi thầm hít một hơi, lặng lẽ đứng dậy.


"Qua đây."


Hai chữ trầm thấp khiến tim tôi giật thói. Tôi đành chấp nhận số phận, đi vòng qua bức tường hoa lăng tiêu, đứng cách anh một mét.


Anh dường như không còn tức giận nữa, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất bình thản.


"Ăn chút gì đi." Giọng anh rất nhẹ nhàng.


Thấy chiếc bánh sừng bò và nước ép dứa đặt trên bàn trà bên cạnh anh, tôi khẽ đáp một tiếng, đi vòng qua anh, ngồi vào chiếc ghế trống phía sau, cầm ly nước ép uống vài ngụm. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh. Mặc dù chúng tôi không nói gì, nhưng hơi thở như có như không đan xen, dường như đã xua tan sự gượng gạo do cố ý giữ khoảng cách trước đó.


"Cứ nhìn tôi mãi làm gì, không đói à? Hay là không thích?" Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng.


Tôi vội vàng đáp lại: "Không có."


"Không có gì? Không có nhìn tôi? Hay là chưa từng thích?"


"Không có, không phải là không thích."


Anh không quay đầu lại, chỉ nói với giọng trầm thấp.


Không phải chứ, sao anh biết tôi nhìn anh?


"Nhìn phía trước đi."


Tôi nhìn theo tầm mắt của anh, thì ra bức tường kính phía trước có thể phản chiếu bóng dáng của chúng tôi. Anh cười nhạt, như thể vui sướng vì đã nhìn thấu tôi.


Thấy tâm trạng anh có vẻ không tệ, tôi khẽ hỏi: "Du Du vẫn ổn chứ?"


Nghe chú Vương nói Du Du đã ra nước ngoài bốn năm trước, không biết bây giờ cô ấy thế nào, có ở cùng Khương Ưng Khải không.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo