Âm Mưu Đã Lâu - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi rất nhớ cô ấy, cô ấy là người bạn tốt duy nhất của tôi trong bốn năm đại học.


Tôi vẫn còn nhớ cuộc điện thoại cuối cùng của cô ấy, khi đó, cô ấy tức giận chất vấn: "Lâm Ngữ An, cậu làm vậy là muốn đoạn tuyệt với cả tớ và anh tớ sao? Cậu coi chúng tớ là loại người gì? Tớ đúng là mắt mù mới coi cậu là bạn, tớ muốn tuyệt giao với cậu, coi như chưa từng quen biết, hu hu hu."


Rõ ràng là gọi đến để mắng người, nhưng chính mình lại đau lòng khóc lóc.


Vì lúc đó tôi đã chuyển 4 triệu tiền bồi thường đồng hồ vào tài khoản cô ấy, nhờ cô ấy chuyển lại cho Cố Nam Phong.


Du Du trông có vẻ vô tư, nhưng cô ấy hiểu hết. Cô ấy biết đó gần như là tất cả những gì tôi có. Tôi đã bán căn nhà duy nhất mà ba để lại, rồi vay thêm ngân hàng một phần.


Tôi không nói gì đã cúp máy, sau đó đổi luôn số điện thoại, cứ như thể làm vậy là có thể cắt đứt được nỗi nhớ của mình.


Mãi một lúc sau anh mới trả lời: "Ừm, vẫn ổn." Anh chỉ trả lời một câu, có vẻ không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi thêm.


"Không có lời nào muốn nói với tôi sao?" Giọng anh rất trầm, mang theo sự quyến rũ.


Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Có thể đừng trút giận lên trợ lý Hình không? Anh ấy là người tốt. Tôi không có ý can thiệp, chỉ không muốn liên lụy đến người khác."


Đợi tôi nói xong nhìn lại anh, trên mặt anh đã không còn nụ cười, ánh mắt có chút ảm đạm.


"Không trút giận, không liên lụy, không can thiệp, đúng là rạch ròi, không chút vướng bận." Anh nói từng chữ một, giọng nói lạnh dần.


Tôi không đáp.


Không khí lại trở về vẻ lạnh lùng, xa cách.


Không lâu sau, anh bình tĩnh đứng dậy, thờ ơ nói: "Cô Lâm, dù sao cô cũng là người ngoài, tốt nhất không nên đi lại lung tung."


Tôi im lặng nhìn anh rời đi, ngồi yên không động.


Tôi biết anh muốn tôi nói lý do tại sao chia tay, tại sao lại lặng lẽ rời đi không một tin tức. Nhưng tôi phải mở lời thế nào đây? Trách móc mẹ anh trước mặt anh sao? Hay là nói với anh rằng mẹ tôi đã nhận năm mươi triệu của La Gia Ninh, đã bán tôi đi? Vì số tiền đó, vì người đàn ông mà ngay cả một danh phận cũng không chịu cho bà ta, người mẹ ruột tám năm không một bóng dáng của tôi, đã quỳ trước mặt tôi, khóc lóc van xin, thậm chí không tiếc dùng cái chết để ép buộc tôi.


Cuộc đời tồi tệ này, trước giờ chưa bao giờ do mình quyết định.


Tôi tự giễu cười một tiếng, La Gia Ninh nói không sai, tôi không xứng.


Một tuần trước khi tốt nghiệp, tôi nhận được điện thoại của La Gia Ninh, cô ta nói mình được mẹ của Cố Nam Phong ủy thác đến gặp tôi.


Tôi biết cái gì đến cũng sẽ đến, nên không từ chối, một mình đến phòng trà đã hẹn trước.


La Gia Ninh trông rất xinh đẹp, không nhìn ra đã ba mươi tuổi. Mái tóc dài uốn gợn sóng rẽ hai bên, khóe mắt có một nốt ruồi duyên, rất có khí chất, lúc ngồi ở đó toát ra vẻ cao quý, tao nhã.


Còn tôi, mặc quần jeans, áo thun trắng, mang giày vải, chỉ có thể nói là trẻ trung, hoàn toàn không thể so sánh.


Sau khi gặp tôi, cô ta mỉm cười dịu dàng, còn tự tay pha trà cho tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi học hành có mệt không, ăn uống thế nào, không hề có chút căng thẳng như tình địch gặp nhau.


Tôi mơ hồ đoán được cô ta sẽ nói gì, cũng không vòng vo, hỏi thẳng cô ta tìm tôi có chuyện gì.


Cô ta mỉm cười, dịu dàng nói lời châm chọc: "Cô Lâm, là mẹ của A Phong nhờ tôi đến. Bác gái nhờ tôi chuyển lời, cô và Cố Nam Phong thật sự không hợp nhau. Cô quá ngây thơ, vì chút chuyện nhỏ của Cố Tử Hàng mà làm to chuyện, khiến gia đình náo loạn, lòng dạ quá hẹp hòi, không có tầm nhìn xa trông rộng, bà ấy không đồng ý cho hai người ở bên nhau."


Tôi đã sớm dự đoán được kết quả này, trong lòng không tránh khỏi buồn bã, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản đáp lại cô ta: "Đây là chuyện của tôi và Cố Nam Phong, không cần người khác xen vào."


Cô ta mỉm cười nói tiếp: "Cô Lâm nói đúng. À đúng rồi, A Phong có từng nói, cô rất xinh đẹp không?"


"Không liên quan đến cô." Tâm trạng tôi không tốt, giọng điệu càng tệ hơn.


"Vậy anh ấy có nói với cô, chúng tôi sắp đính hôn không?" Cô ta vẫn bình thản pha trà, dáng vẻ tao nhã và ung dung.


Tôi có một thoáng mất tập trung, mắt không tự nhiên khẽ run, không nói nên lời.


"Cô Lâm, cô thật sự rất xinh đẹp, rất giống mẹ cô."


Nghe cô ta nhắc đến mẹ tôi, tôi bất giác siết chặt tay.


"Cô có ý gì?" Tôi cố gắng kiểm soát, nhưng giọng nói vẫn có chút căng thẳng.


"Cô Lâm, chúng tôi không giống cô, chúng tôi cần chút thể diện cơ bản. Chuyện của mẹ cô dù giấu kỹ đến đâu, một ngày nào đó cũng sẽ bị người có ý đồ moi ra. Dù sao thì phá hoại gia đình người khác chẳng bao giờ là  chuyện tốt, cô nói có đúng không?"


Tôi học theo dáng vẻ của Cố Nam Phong, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta nói: "Cô đang uy hiếp tôi?"


Cô ta như thể đã nhìn thấu lớp ngụy trang của tôi, một tay che mũi cười khẽ.


"Cô Lâm, tôi không có ác ý, chỉ muốn cô thấy rõ sự thật, cô và A Phong không thể đến được với nhau, vì cô không xứng.”


"Cô rất ích kỷ, chưa bao giờ nghĩ cho anh ấy, trong mắt chỉ có sự hào nhoáng của anh ấy, mà không biết đằng sau đó phải trả giá đắt như thế nào.”


"Từ nhỏ, anh ấy đã được nuôi dạy như một người thừa kế. Lúc đi học ngày nào cũng phải học hành vất vả, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng chỉ ngủ được 4-5 tiếng, không có thời gian tự do, thậm chí lúc sốt cao vẫn phải tiếp tục học. Tất cả sự nỗ lực của anh ấy đều là để trở thành một người thừa kế đủ tiêu chuẩn. Cô Lâm, những điều này có lẽ cô chưa bao giờ quan tâm phải không? Cô chỉ biết tận hưởng sự chăm sóc tỉ mỉ của anh ấy.”


"Cô có biết không? Nếu hai người ở bên nhau, nhà họ Cố, thậm chí cả Thâm Thành, đều sẽ vì cô mà bị ảnh hưởng. Xin lỗi cô Lâm, tôi nói những điều này, có lẽ cô không hiểu? Vậy tôi đổi cách nói khác, A Phong cứ gồng gánh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ cảm thấy chán nản, mệt mỏi, đến lúc đó người khóc có lẽ chỉ có cô.”


"Trên đời này không chỉ phụ nữ phải lấy chồng tốt, mà đàn ông cũng phải cưới được vợ tốt. Hai người ở bên nhau sẽ chỉ khiến anh ấy trở thành trò cười. Nếu A Phong thật sự không nỡ, tôi có thể để anh ấy bao nuôi cô. Nhà giàu quyền thế nuôi một cô tình nhân vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nuôi mấy cô cũng không sao, mọi người đều sẽ ngầm hiểu. Cho dù phải gánh vác mọi chi phí cho cô và mẹ cô, cũng chỉ là nuôi thêm một con... thú cưng mà thôi.”


"À đúng rồi, tôi nghe nói cô không có ba đúng không? Cô thật đáng thương. A Phong có nói với cô, ba tôi sẽ sớm giúp được anh ấy không? Cô Lâm lâu rồi không đến nghĩa trang thắp nhang cho ba mình nhỉ."


Tôi tức đến run người, vớ lấy tách trà bên cạnh hắt vào mặt cô ta. Nhưng cô ta không thèm chớp mắt, lấy khăn tay ra từ từ lau khô vết nước, cười khẽ nói: "Mới vài câu đã không chịu nổi? Nếu hai người ở bên nhau, sau này cô còn phải nghe thấy nhiều lời khó nghe hơn nữa. Cô Lâm, người ta không thể sống trong ảo tưởng. Danh tiếng, địa vị, gia tộc, mối quan hệ, là những tấm vé thông hành được niêm yết giá rõ ràng trong xã hội thượng lưu. Bộ quần áo mới của hoàng đế cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần, trơ trụi trước mắt mọi người. Lúc đó, người xấu hổ không chỉ là cô, mà người bị bàn tán nhiều nhất, chắc chắn là cô."


Có lẽ tôi thật sự thiếu kiến thức. Hóa ra cái gọi là tiểu thư khuê các, chính là trang điểm tinh xảo nhất, đeo trang sức đắt tiền nhất, mặc quần áo lịch sự nhất, nhưng lại nói ra những lời độc ác nhất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo