Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lâm Ngữ An, em đã từng tin tưởng tôi chưa, dù chỉ một ngày?! Ngay dưới mí mắt tôi, xảy ra chuyện như vậy, tại sao không nói? Tại sao chỉ một mực trốn tránh tôi, muốn rời xa tôi? Không phải em rất dũng cảm, không sợ hãi sao, tại sao lại dễ dàng từ bỏ tôi như vậy? Em thật lòng thích tôi hay chỉ cảm kích vì tôi đã cứu em lúc đó? La Gia Ninh nói với em những lời đó, tại sao em không hỏi thẳng tôi? Em cảm thấy tôi không đáng tin cậy hay là bản thân em cũng muốn chia tay? Người khác nói một câu không hợp, em liền biến mất không tăm tích. Cho dù là mẹ tôi, bà ấy cũng không quản được tôi. Lý do chia tay em nói ngày đó, cũng không hoàn toàn giả dối, đúng không? Phải rồi, đàn ông già thì nhàm chán biết bao, dù sao em cũng còn trẻ, sẽ gặp được người tốt hơn phải không? Em đi một mạch năm năm, tôi như một thằng ngốc, đi tìm em, đợi em, mong ngóng em. Còn em thì sao, lúc em khoác vai bá cổ, thân mật nói cười với người khác, em có nghĩ đến tôi không? Lâm Ngữ An, trong lòng em, tôi rốt cuộc là cái thá gì?!"
Anh càng lúc càng kích động, khóe mắt đỏ hoe ngấn lệ, nhưng trên mặt lại mang một nụ cười châm biếm.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, định ôm anh để giải thích rõ ràng. Nhưng anh lại quay người né tránh sự động chạm của tôi, bóng lưng đầy cô độc.
"Lâm Ngữ An, người nói không chia tay là em, người nói xin lỗi cũng là em. Có lẽ tôi không biết cách yêu một người, nhưng tôi biết, đến gần chưa chắc đã vì yêu, nhưng đẩy ra chắc chắn là vì không yêu. Là em đã đẩy tôi ra, nên tôi không cần phải xin lỗi em. Nỗi oan ức mà em phải chịu, tôi sẽ đòi lại cho em gấp bội. Em muốn đầu tư, tôi đã bảo Hình Chí Huy đi tìm Lâm Việt, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu. Sau này, đừng đi cầu xin người khác nữa, em không làm được những chuyện đó."
"Cố Nam Phong, không phải..." Tôi muốn giải thích, nhưng anh dường như không muốn nghe, lập tức ngắt lời.
"Lâm Ngữ An, là tôi sai rồi, không nên dây dưa không dứt. Trên đời này không thể có hai cơn gió thổi giống hệt nhau, là tôi đã si tâm vọng tưởng. Chúng ta kết thúc rồi. Chúng ta, đã sớm kết thúc rồi..."
Anh dứt khoát bước đi, không chút do dự.
Tôi từ khóc nức nở, đến lặng lẽ rơi lệ, rồi bình tĩnh chấp nhận kết quả này. Rất lâu sau, anh không bao giờ xuất hiện nữa.
Trời bắt đầu mưa lất phất, tôi lảo đảo bước ra khỏi đó, đi đến quán cà phê ngày chia tay, lặng lẽ ngồi ở vị trí cũ.
Từ nay về sau, anh là nỗi nhớ tiếc nuối nhất của em.
Khi đoàn tàu đến trạm cuối, trước khi xuống xe, em có thể nhìn anh thêm một lần nữa không?
Sau này anh sẽ gặp rất nhiều người, nhưng em sẽ không gặp lại anh nữa.
…
24.
Biệt thự lưng chừng núi.
Trên ban công hình bán nguyệt kiểu Âu, một bóng người cao lớn, anh tuấn đang đứng đó, gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh tự tin, toàn thân toát ra khí thế ung dung, bình thản.
Cố Nam Phong nhìn ánh đèn của Thâm Thành rực rỡ như dải ngân hà dưới chân núi, vẻ mặt thờ ơ, nhưng đáy mắt lại chất chứa sự tự trách và xót xa.
A Kiện thong thả ngồi trên ghế, hứng thú mở video trong điện thoại ra xem. Không lâu sau, khóe môi anh ta từ từ nhếch lên, "Mấy đòn này là cậu dạy à? Không tệ nha! Tay chân nhỏ bé thế mà ra đòn rất chuẩn, một đấm đã hạ gục thằng khốn Triệu Nhất Văn rồi. Này, tôi cho người ném nó về chỗ mẹ cậu rồi, còn đặc biệt dặn dò, thằng khốn đó một năm cũng đừng hòng xuống giường..."
"A Kiện, cô ấy vẫn chưa về à?"
"Xót rồi à? Cậu cũng thật là, trước kia nâng niu như báu vật, bây giờ lại tính toán cô ấy như vậy. Đợi sau này cô ấy biết rồi, cậu sẽ khổ sở cho xem."
"Tôi thật sự hết cách với cô ấy rồi, một thân áo giáp, lòng đầy phòng bị, không ai có thể bước vào."
"Chậc, cậu đừng trách người ta, đó là do chính cậu không chịu bước vào."
Cố Nam Phong lạnh nhạt liếc anh ta một cái. Nếu là người khác, chắc đã suy nghĩ lung tung, nơm nớp lo sợ, nhưng A Kiện lại cười hề hề, chẳng để tâm.
Cố Nam Phong mân mê viên kim cương hồng quý hiếm trong tay, hơi chán nản, "Cô ấy sợ tôi, cũng không tin tưởng tôi."
"Thế không phải là chuyện thừa sao, ai mà không sợ? Bây giờ ngay cả mẹ cậu cũng phải nhìn sắc mặt cậu."
"Cậu và Chí Huy thì không sợ."
"Bọn tôi đến mạng cũng có thể cho cậu, sợ cái gì."
"Tôi cũng có thể cho cô ấy mạng của mình, nhưng cô ấy không tin."
A Kiện đặt điện thoại xuống, nhìn Cố Nam Phong trêu chọc hỏi: "Vậy mà cậu còn tính toán cô ấy? Không sợ trộm gà không được còn mất nắm thóc à?"
"Tôi không đợi được nữa. Không gì khiến người ta khắc cốt ghi tâm hơn việc nắm cát trong tay rồi để tuột mất. Nếu cô ấy trở về nơi đó, ngay cả tôi cũng không thể làm gì được. A Kiện, cậu biết không, chúng tôi đã ở bên nhau 501 ngày, tôi đã tiễn cô ấy rất nhiều lần, chỉ đứng sau lưng nhìn cô ấy, cô ấy chưa bao giờ quay đầu lại nhìn tôi, một lần cũng không. Cô ấy tàn nhẫn hơn tôi, nói buông là buông, đụng phải cái gì cũng không quay đầu lại."
A Kiện nhìn dáng vẻ ủ rũ của Cố Nam Phong, cũng dần thu lại nụ cười: "Cô ấy có một người mẹ như vậy, không có chút bướng bỉnh đó thì không sống nổi."
"Lỗi tại tôi, năm đó đã không điều tra kỹ."
"Đó là mẹ ruột của cô ấy, cậu làm gì cũng là sai, chỉ có thể để cô ấy tự giải quyết."
"Mẹ ruột thì sao? Huống chi bà ta lại đối xử không tốt với cô ấy. Lâm Ngữ An, chỉ có thể là của một mình tôi."
"Cậu nói thế thì hơi tuyệt tình rồi, biết đâu người ta không treo cổ trên cái cây là cậu nữa thì sao?"
"Cậu muốn nói gì?" Cố Nam Phong quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào A Kiện, ánh mắt hung dữ.
A Kiện nhướng mày nhìn Cố Nam Phong thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, lập tức có hứng thú xem kịch, nói bóng gió: "Trên đời này không thể có hai cơn gió thổi giống hệt nhau, nếu người ta còn tốt hơn cơn gió là cậu thì sao?"
"Tra được rồi à?"
"Bắc Thành, nhà họ Tẩy gia thế lớn, ngay cả ông nội cậu cũng phải nể ba phần. Thằng nhóc đó là cháu đích tôn, Tẩy Ly, còn gọi là Tẩy Trường Phong, tiến sĩ 23 tuổi, hai chuyên ngành..."
"Khi nào Chí Huy về?"
“Mới thế đã ngồi không yên rồi à?"
Cố Nam Phong cầm lấy áo khoác, bước ra ngoài, A Kiện vội vàng đứng dậy đi theo.
"Vội đi đâu thế?"
"Dọn chướng ngại vật."
"Lẽ ra phải dọn từ sớm rồi, cậu vẫn còn mềm lòng."
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân. Giọng nói khàn khàn của A Kiện lại cố ý hạ thấp hơn một chút.
"Này, cậu nói cậu cứ cố chịu không cần, tự giải quyết được. Cô gái đó không có vấn đề gì chứ? Chị dâu cậu có nói rồi đó, phụ nữ dễ bị bệnh, nội tiết tố rối—loạn. Nào là mất ngủ, nổi nóng, tính tình cáu kỉnh, trầm cảm, còn rụng tóc nữa..."
Tiếng bước chân lộn xộn vài nhịp rồi đột ngột dừng lại.
"Im miệng, chị dâu có biết miệng cậu nát như vậy không?!"
...
25.
Hôm đó, khi tôi từ quán cà phê về khách sạn, Tẩy Ly đã đi rồi. Cậu ấy để lại lời nhắn ở quầy lễ tân, nói ông nội cậu ấy bị bệnh, vội vã trở về ngay trong đêm.
Tôi cũng thu dọn hành lý rời khỏi Thâm Thành, bắt xe về Giang Thành.
Anh họ đã nhận được khoản đầu tư từ Chính Viễn. Công ty nhờ có đủ vốn nên đã đi vào quỹ đạo một cách ổn định và hiệu quả. Trên mặt anh ấy cuối cùng cũng có nụ cười nhẹ nhõm.
Chị dâu sắp đến ngày dự sinh, đã vào trung tâm chăm sóc, bác trai và bác gái vui mừng như trẻ ra mấy tuổi.
Mọi thứ đúng như tôi mong đợi. Nhưng tôi, lại không ổn lắm.
Hình như tôi bị bệnh rồi.
Đã về nhà được một tuần, trong đầu tôi toàn là Cố Nam Phong.
Thì ra anh có nhiều oan ức đến vậy.
Thì ra anh đã tích tụ nhiều oán trách đến vậy.
Những lời tố cáo của anh khiến tôi trằn trọc cả đêm.
Tôi bắt đầu bực bội, lo lắng, nước mắt vô cớ rơi xuống, khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát lại giật mình tỉnh giấc.