Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự bất thường đột ngột của cơ thể khiến tôi mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Ban đêm không ngủ được, tôi ngồi ngẩn người trên tấm thảm ngoài ban công.
Anh họ không biết đã đến từ lúc nào.
"Ngữ An, có chuyện gì vậy? Có thể nói với anh không?" Anh họ xoa đầu tôi, từ từ ngồi xuống, ánh mắt quan tâm nhìn tôi.
Tôi vẫn ngây ngẩn ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói một câu: "Anh, Cố Nam Phong là bạn trai em, nhưng, em đã đánh mất anh ấy rồi..."
Anh họ sững người ở đó một lúc lâu, sau đó vỗ vai tôi, không nói gì đã đi mất.
Tôi nghĩ có lẽ tất cả người bình thường đều sẽ có phản ứng này.
Tôi và anh giống như hai đường thẳng song song, giao nhau ngắn ngủi trong không gian Riemann, rồi lại bị độ cong vô tình chia cắt.
Thật là, hợp tình hợp lý.
Tôi nghĩ mình nên trở về, trở về sa mạc. Nơi đó không có sự ồn ào của thế giới bên ngoài, có thể khiến người ta bình tĩnh, an yên.
Tôi thu dọn đồ đạc. Sáng sớm hôm sau, tôi đến nghĩa trang trước.
Không phải mùa tảo mộ, trên núi rất ít người. Cây cối xanh tươi rậm rạp, xung quanh yên tĩnh như thể thời gian đã ngưng đọng.
Tôi kính cẩn lau sạch bia mộ, từ từ ngồi xổm xuống dựa vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn ảnh của ba, tự nói với mình: "Cứ cười mãi thế, ba không mệt sao?"
Tôi là đứa con duy nhất của ba, được ba yêu thương hết mực, chỉ là thời gian có hơi ngắn ngủi.
Ba tôi mất năm tôi tám tuổi vì tai nạn xe. Cảnh sát nói ông đã chạy quá tốc độ, ôm cua không kịp phanh, lao thẳng xuống dốc núi, xe tự bốc cháy thiêu chết người.
Tôi cứ ngỡ sau khi ba mất, mẹ sẽ cùng tôi nương tựa vào nhau. Không ngờ, ngay ngày thứ hai sau tang lễ, mẹ đã dẫn tôi đến nhà bác cả làm loạn, rồi gửi tôi đến nhà cậu ở thị trấn dưới quê.
Nhà tôi có một công ty vận tải nhỏ do ba tôi tay trắng gây dựng nên, điều kiện kinh tế được coi là tốt ở thành phố nhỏ hạng ba đó.
Khi công ty mới thành lập, ba tôi đã vay bác cả ba mươi nghìn, đó là toàn bộ tiền tiết kiệm của nhà bác cả lúc đó. Bác cả vốn là người hiền lành, ngày ba tôi mở lời, ông ấy đã lén lấy sổ tiết kiệm trong nhà, rút tiền đưa cho ba tôi. Bác gái biết chuyện đã cằn nhằn ông ấy mấy tháng trời, không cho ông ấy sắc mặt tốt. Bác cả chỉ cười nói: "Anh em chúng tôi mồ côi từ sớm. Anh cả như cha, tôi có tiền thì không thể để nó đi vay người ngoài được."
Sau này ba tôi kiếm được tiền, lúc trả lại cho bác cả, ba nói coi như bác cả góp vốn, sau này mỗi năm còn chia hoa hồng cho ông ấy.
Sau khi ba mất, mẹ tôi vì chuyện này mà cãi nhau to với bác gái. Mẹ tôi không thừa nhận chuyện góp vốn, nói rằng tiền đã trả hết vào cuối năm đó, phần cho thêm coi như là lãi và tiền hiếu kính. Bà ta còn đẩy tôi ra nói: "Anh cả, An An còn nhỏ như vậy, anh đang tranh giành di sản với cháu gái ruột của mình sao?"
Tôi ngây ngô nhìn bác cả, hoang mang cúi đầu.
Bác cả nằm trên giường sốt cao, khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa ký tên. Bác gái tức đến mức chỉ vào mũi mẹ tôi mắng bà ta là đồ lẳng lơ, cầm nhiều tiền như vậy, không biết tiêu cho gã đàn ông nào.
Mẹ tôi và bác gái vẫn luôn bất hòa, hễ gặp nhau là cãi vã. Mẹ tôi chê bác gái luộm thuộm, thô tục, quê mùa. Còn bác gái thì nói mẹ tôi lẳng lơ, là một con hồ ly tinh. Cả hai đều chẳng học hành cao, nói chuyện khó nghe và dễ nổi nóng.
Thật lòng mà nói, tôi thích bác gái hơn, vì bà ấy giống một người mẹ hơn. Miệng thì cằn nhằn anh họ và bác cả, nhưng luôn nấu cho họ những món ăn ngon, chuẩn bị quần áo bốn mùa, vừa mắng vừa cười nói hai ba con họ đều là oan gia của bà ấy.
Còn mẹ tôi, Tiêu Diễm Hồng, từ khi tôi có ký ức, lúc nào cũng xinh đẹp, lộng lẫy, chưa bao giờ làm việc nhà, cũng không quan tâm tôi và ba thích ăn gì. Nhưng ba tôi yêu bà ta, yêu đến mức bao dung mọi khuyết điểm của bà ta.
Khi đó, tôi cũng yêu bà ta, vì bà ta là mẹ ruột của tôi, có sự gắn bó bẩm sinh. Thế nên tôi rất nghe lời bà ta, bà ta bảo tôi làm gì tôi liền làm nấy. Dù là cắt đứt liên lạc với gia đình bác cả vốn rất thương yêu tôi.
Nhưng những chuyện xảy ra sau đó đã đập tan mọi ảo tưởng của tôi về tình mẹ thành từng mảnh vụn.
Lúc mới bị bà ta đưa đến nhà cậu, tôi rất nhớ bà ta, ngày nào cũng bám vào cửa sổ mong bà ta đến đón.
Nhưng mãi đến trước khi khai giảng, bà ta vẫn không đến. Tôi hoang mang vô cùng, nhân lúc mợ không có nhà đã lén lấy điện thoại gọi cho bà ta. Lúc đó bà ta mới nói với tôi, bảo tôi sau này ở lại thị trấn đi học, bà ta rất bận, rất mệt, phải kiếm tiền nuôi tôi.
Tôi khóc lóc cầu xin bà ta, nói tôi không muốn học ở đây, tôi nhớ bà ta, tôi muốn học múa, học kéo đàn, ở đây không có ai dạy tôi cả.
Bà ta không mủi lòng trước lời cầu xin của tôi, chỉ mất kiên nhẫn và trách móc nói: "Lâm Ngữ An, sao con không hiểu chuyện thế? Ba con mất rồi, sau này không thể học những thứ này nữa." Nói xong bà ta cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút", lần đầu tiên tôi hiểu rằng mất mát có nghĩa là mọi thứ sẽ trở nên khác đi.
Khi đó, tôi còn nhỏ, không có khái niệm cụ thể về tiền bạc, không biết tài sản mà ba để lại, thật ra đủ để hai mẹ con tôi sống an ổn nhiều năm. Bà ta nói gì tôi tin nấy, tin rằng bà ta rất bận, tin rằng bà ta vất vả kiếm tiền nuôi tôi, tin rằng bà ta không có thời gian đến thăm tôi và ngày nào cũng sống rất cực khổ.
Nhà cậu là một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách. Tôi được xếp vào phòng nhỏ nhất, chỉ đủ đặt một chiếc giường và một chiếc bàn nhỏ. Dưới gầm giường còn chất đống một số đồ lặt vặt, ngoài cửa sổ là bức tường xám xịt, đổ nát.
Tôi rất nhớ ngôi nhà rộng rãi, sáng sủa của mình, nhưng tôi không muốn trở thành gánh nặng cho mẹ, chỉ có thể nén nước mắt ở lại.
Cậu làm công nhân trong nhà máy, ngày nào cũng đi sớm về khuya. Mợ không đi làm, thường ngày chỉ đưa đón tôi đi học và nấu cơm. Vì cảm thấy mình đã gây phiền phức cho họ, mợ lại rất hung dữ và có vẻ không thích tôi, tôi dần dần từ một đứa trẻ vô lo vô nghĩ đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, cẩn trọng sống cuộc sống ăn nhờ ở đậu.
Tôi thường lén gọi điện cho mẹ. Ban đầu bà ta còn nghe máy, dặn dò tôi phải ngoan ngoãn, nghe lời, sau này dần dần, hoặc là nói vài câu rồi cúp, hoặc là không nghe máy nữa.
Ở tuổi đó, tôi ngoài việc nhẫn nhịn và chấp nhận ra thì không còn cách nào khác.
26.
Khi tôi lên cấp hai, mợ sinh em trai xong, bà ta ngày càng mất kiên nhẫn với tôi. Động một tí là chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói là tự dưng nuôi một đứa ăn bám, đồ lười biếng vô dụng. Thật ra từ khi lên cấp hai, hễ tôi ở nhà là phần lớn việc nhà đều do tôi làm. Cậu rất sợ mợ, không dám hó hé, đối với tôi cũng lạnh nhạt. Sau này tôi càng trở nên trầm lặng.
Trong bốn năm đó, mẹ tôi chỉ đến thăm tôi ba lần.
Sau này, vào một ngày nghỉ hè, em trai vì đi không vững nên trán đập vào bàn học của tôi. Mợ chửi tôi té tát, nào là con đĩ nhỏ, đồ thối tha, đồ không ai cần. Tôi thật sự không chịu nổi nữa, tức giận bỏ đi, cầm số tiền tiết kiệm được bắt xe về thành phố.
Tôi muốn xin mẹ cho tôi về nhà, muốn nói với bà ta rằng tôi đã học được cách tự chăm sóc bản thân, sẽ không làm phiền bà ta, thậm chí còn có thể chăm sóc bà ta.